CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ánh mắt của anh nóng rực, Hàn Mộc Tử bị anh chằm chằm đến sau đầu tê dại, cô chỉ có thể nói gượng gạo "Hôm nay anh rảnh rỗi vậy hãy nghỉ ngơi trước, tôi đi về trước."

"Sớm như vậy à?" Dạ Mạc Thâm nhìn thoáng qua thời gian: "Ở với anh một lát đi"

Giọng điệu của anh tự nhiên như thế khiến Hàn Mộc Tử muốn bùng cháy.

Rõ ràng một giây trước khuôn mặt còn đang nghiêm túc chất vấn cô, lúc này lại trở nên ung dung, dường như anh đã biến thành một người khác.

Trở mặt nhanh như vậy sao?

Trong lòng Hàn Mộc Tử lặng lẽ quở trách vài câu, sau đó cô lên tiếng nói: "Không được, chiều nay tôi có chuyện, tôi phải về trước."

"Chuyện gì?" Dạ Mạc Thâm hỏi một câu lại khiến trái tim Hàn Mộc Tử nhảy loạn nửa nhịp.

Cô đã đồng ý chiều nay đi đón Đậu Nhỏ tan học, vừa nghĩ tới Đậu Nhỏ thì Hàn Mộc Tử cảm thấy mặt mũi của cậu rất giống Dạ Mạc Thâm.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử ho nhẹ một tiếng: "Không phải chuyện gì lớn, nhưng tôi phải đi, anh ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có rảnh tôi lại tới thăm anh."

"Vậy bữa tối của anh đâu? Người không đến, ngay cả bữa tối cũng không cho sao?" Trong lời nói này nồng nặc oán trách.

Hàn Mộc Tử suy nghĩ,có vẻ trong nhà không ai biết nấu cơm, để Tiêu Túc đưa cơm cho anh không quá thực tế, loại đàn ông như Tiêu Túc chắc hẳn sẽ chỉ đi mua cơm.

Không đúng, Hàn Mộc Tử lắc đầu của mình.

Làm sao cô lại làm cho mình ngớ ngẩn rồi, Dạ Mạc Thâm là nhà giàu có tiếng tăm, trong nhà có đầu bếp cao cấp, anh muốn ăn gì còn không có để ăn sao?

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử nhân tiện nói: "Trước tiên anh hãy để cho tôi suy nghĩ, nếu như tôi rảnh rỗi tôi sẽ mang cơm đến cho anh."

Nói xong, Hàn Mộc Tử không cho anh cơ hội mở miệng đã cầm lấy túi xách trực tiếp quay người đi.

Ra khỏi phòng bệnh, Hàn Mộc Tử mới thở ra một hơi thật dài.

May mắn cô trốn nhanh, nếu như cô không có đi ra thì câu tiếp theo của Dạ Mạc Thâm nhất định là muốn hỏi, nếu như không rảnh thì sao?

Đến lúc đó cô lại sẽ không thể nói tiếp được.

Thật sự rất đáng sợ. Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử bước nhanh rời khỏi bệnh viện.

Trường học.

Hiện tại ở cửa có rất nhiều người, Hàn Mộc Tử giơ tay nhìn thoáng qua thời gian, khoảng cách Đậu Nhỏ tan học còn năm phút, vậy cô chờ một lát nữa đi.

Chờ gần năm phút, cuối cùng bên trong vang lên tiếng chuông tan học.

Ngay sau đó có giáo viên dẫn theo một đám trẻ em xếp hàng dài từ trong lớp đi tới. Bởi vì suy nghĩ đến vấn đề an toàn, cho nên giáo viên ở đây đều sẽ giao trẻ em cho phụ huynh, sau đó lần lượt phân biệt, gọi đến tên sẽ đi ra khỏi hàng. Bóng dáng Hàn Mộc Tử thực sự quá xuất sắc trong đám người, giáo viên vừa ra tới đã nhìn thấy cô, sau đó mỉm cười nói: "Đậu Nhỏ, hôm nay mẹ em tới đón em rồi."

Số lần Hàn Mộc Tử tới trường học không nhiều, nhưng bởi vì khuôn mặt của cô nổi bật. Cộng thêm bình thường Đậu Nhỏ ở trường học rất được giáo viên yêu thích, cho nên luôn nhớ kỹ người này.

Đậu Nhỏ bị gọi tên mới nhô ra một cái đầu nhỏ từ trong hàng ra, sau đó nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt hai mẹ con chậm rãi đối đầu, mắt đen của Đậu Nhỏ đang bình tĩnh chợt tỏa sáng lên, sau đó cậu chạy vội đến chỗ Hàn Mộc Tử.

"Chậm một chút, đừng để bị ngã. Giáo viên thấy cảnh này tranh thủ thời gian dặn dò một câu sợ cậu bị ngã.

Thế nhưng đã nhiều ngày Đậu Nhỏ mới nhìn thấy Hàn Mộc Tử tới đón mình, bởi vì những ngày nay cậu nhìn thấy đều là dì Tiểu Nhan. Mặc dù dì Tiểu Nhan đón cậu cũng rất thích, nhưng dù thân thiết thế nào cũng không bằng được mẹ của mình.

Cho nên Đậu Nhỏ chạy rất nhanh đến trước mặt Hàn Mộc Tử. Hàn Mộc Tử nhìn cậu chạy như vậy rất sợ cậu tế, cô đành phải tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống đón lấy cậu. Đậu Nhỏ nhào vào trong lòng cô, nhìn như dùng sức, thế nhưng Đậu Nhỏ đến trước mặt cô đã giảm sức lực lại, cho nên Hàn Mộc Tử giẫm ngồi xổm mang giày cao gót cũng không bị cậu làm cho ngã ra sau.

Đậu Nhỏ thân thiết cọ vào cổ cô: "Cuối cùng thì mẹ cũng đến."

"Ai du, có phải mẹ rất giữ chữ tín không?" Hàn Mộc Tử đưa tay nhéo nhéo bàn tay nhỏ mềm của Đậu Nhỏ.

"Ừm!" Đậu Nhỏ dùng sức gật đầu.

"Đi!" Hàn Mộc Tử đứng lên dắt tay Đậu Nhỏ: "Hôm nay chúng ta đi dạo siêu thị."

Khó khi có thời gian, Hàn Mộc Tử quyết định dẫn cậu đi dạo chơi siêu thị một chuyến để trân trọng thời gian hai người ở chung.

Hai mẹ con vừa cười vừa đi, lúc người xung quanh lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đang ngây người: "Lát nữa chúng ta mua đồ ăn rồi về nhà, sau đó tối nay mẹ sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm cho Đậu Nhỏ ăn, có được hay không?" Hai người trực tiếp đến siêu thị gần đó, siêu thị này cách chỗ hai người ở không xa, đi bộ là đến ngay, vả lại siêu thị cũng rất lớn.

Hai người cứ mua mua mua đủ thứ trong siêu thị, đại khái là bởi vì vui vẻ, Hàn Mộc Tử quyết định tối nay làm thêm vài món thức ăn, cho nên mua rất nhiều thứ.

Chờ lúc cô mua đồ hăng say, đột nhiên nhớ ra gì đó.

Cô mỉm cười đưa điện thoại di động đưa cho Đậu Nhỏ

"Con gọi điện thoại cho cậu con, bảo cậu con tối nay đến ăn cơm với chúng ta."

Nghe thế thì Đậu Nhỏ ngẩng đầu không đưa tay đón điện thoại di động của cô mà nghi ngờ nói: "Mẹ, tại sao mẹ không tự mình gọi cho cậu con vậy?"

Nụ cười trên môi của Hàn Mộc Tử cứng đờ, cô có chút lúng túng chọc gương mặt Đậu Nhỏ một cái: "Sao thế? Bảo con giúp mẹ gọi điện thoại cũng không muốn à?"

Đậu Nhỏ lắc đầu: "Có phải mẹ giận cậu con rồi nên mới không dám gọi điện thoại cho cậu con không?"

Lời nói này làm Hàn Mộc Tử nghẹn họng.

Quả thật là cô đang giận Hàn Thanh.

Bởi vì Hàn Thanh không đồng ý để cô lui tới với Dạ Mạc Thâm, thế nhưng gần đây có phải chạy đến bệnh viện vì Dạ Mạc Thâm bị thương. Chuyện mỗi ngày thật nhiều, cô vốn không để ý đến Hàn Thanh.

Hiện tại yên tĩnh, ngẫm lại trước đó cô đã nói những lời kia với Hàn Thanh thật sự là rất quá đáng.



Bình luận

Truyện đang đọc