CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO


Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông vang lên, khiến những người đang vây quanh cậu nhóc đang định chụp ảnh liền hoảng sợ.

Giọng người đàn ông trầm thấp không mang theo chút hơi ấm nào, giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai mọi người, rồi từ từ lan vào tận đáy lòng.

Mọi người không tự giác rùng mình một cái, quay đầu nhìn người phát ra giọng nói đó.

Một người đàn ông đeo mặt lạ cùng với hơi thở lạnh như băng đang đứng sau bọn họ, một tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bên này, trên người mang theo một loại khí thế mạnh mẽ khiến người khác không khỏi run sợ. "Anh, anh là ai..." "Nếu người khác muốn từ chối, không phải nên trực tiếp cút đi sao?" Người đàn ông lần thứ hai mở miệng, lời nói thốt ra không một chút kiêng nể, như mũi tên nhọn sắc bén.

Vài người sắc mặt trở lên khó coi, vì lời nói Dạ Mạc Thâm thốt ra rất khó nghe. "Anh, anh dựa vào đâu mà nói chúng tôi như vậy? Chúng tôi cũng chỉ muốn chụp ảnh mà thôi, lại không hề làm gì cậu nhóc đó, anh...." trong đám người có một người không sợ chết hỏi lại anh, kết quả mới nói được một nửa liền bị ánh mắt lạnh như băng của Dạ Mạc Thâm dọa cho sợ hãi, nhất thời không nói thêm được gì, những từ cần nói liền nuốt ngược trở về, sau đó liền biết điều nói: "Tôi, tôi biết rồi, tôi lập tức xóa những tấm ảnh đã chụp đó đi."

Nói xong cô ta cầm lấy di động xóa những tấm ảnh đã chụp vừa nãy trước mặt mọi người, sau đó trực tiếp xoay người chạy lấy người.

Khí thế của người đàn ông trước mắt này vừa nhìn qua đã biết không phải người bình thường, hơn nữa nhà họ Hàn hôm nay toàn mời khách quý, ở trong nhà người khác cô ta vẫn tốt nhất không nên gây chuyện, rời đi là sự lựa chọn đúng đắn.

Người dẫn đầu rõ ràng là không phục, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn thấy cô ta chọn cách xóa ảnh rồi chạy lấy người, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Cô ta bực dọc nhìn điện thoại không còn tấm ảnh nào, những người khác thấy thế cũng vội xóa ảnh, nghĩ thầm rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Sau khi đám người giải tán, Dạ Mạc Thâm thu hồi ánh mắt, trong lòng không khỏi hiện lên một tia khinh thường, sau đó anh định xoay người rời khỏi.

Đúng là không có một nơi nào yên tĩnh cả.

Cho nên từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thích những chuyện này, nếu không phải bất đắc dĩ, anh cũng không ăn mặc như vậy và đến đây theo cách này.

Vừa đi được hai bước, phía sau truyền đến tiếng nói của cậu nhóc. "Cảm ơn chú."

Bước chân của Dạ Mạc Thâm liền dừng lại, trầm mặc một lát, anh chậm rãi quay đầu lại.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng dáng nhỏ nhỏ đứng ở nơi đó, cậu mặc một bộ đồ nhỏ do người lớn chuẩn bị, nhưng trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ hoạt hình nỗi thời. mặt nạ?

Dạ Mạc Thâm híp đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cậu bé đang đứng trước mặt, đôi mắt sáng như hai viên trân châu lộ ra dưới chiếc mặt nạ.

Không biết vì sao, Dạ Mạc Thâm luôn cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc dường như đã gặp ở đâu.

Đã gặp qua ở đâu rồi sao?

Đậu nhỏ nhìn về phía Dạ Mạc Thâm cười tươi, giọng nói non nớt búng ra sữa nói "Chú, cháu cám ơn chút."

Dạ Mạc Thâm lấy lại tinh thần, giọng nói ảm đạm nói: "Vậy thì sao?"

Trong đôi mắt đen láy như hạt thủy châu kia hiện lên vài phần kinh ngạc, một lúc sau cậu nghiêm túc nói: "Khi người khác nói lời cảm ơn với chủ, không phải chú nên nói không cần khách khí sao?"

Nghe thấy vậy, Dạ Mạc Thâm cười chế nhạo một tiếng, giọng nói lạnh như băng. "Không cần khách khí?"

Đậu nhỏ gật gật đầu, sau đó đôi chân nhỏ bé bước từng bước về phía anh, đến trước mặt anh liền dừng lại, vẫy tay với anh.

Dạ Mạc Thâm sắc mặt lạnh lùng vẫn đứng ở đó. "Chú, chú có thể cúi xuống một chút được không?"

Dạ Mạc Thâm liền nhíu mi, không tức giận nói: "Tên nhóc như cậu định làm cái quỷ gì thế?" "A, cháu thấy mặt nạ của chú rất đặc biệt, cho nên muốn xem kỹ một chút, có được không a?" Nói xong, Đậu nhỏ liền bày ra ánh mắt tội nghiệp nhìn anh với dáng vẻ đầy chờ mong.

Không biết vì sao, Dạ Mạc Thâm lại cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt cùng tư thế này của cậu, trong lòng không khỏi buồn phiền đứng thẳng dậy, lạnh giọng quát: "Nói chuyện phải đàng hoàng, đứng thẳng!"

Đậu nhỏ bị dọa cho giật mình, con người đen láy lập tức hiện lên sự hoảng sợ. "Chú?" "Thân là người đàn ông, sao lại để người khác nhìn thấy vẻ mặt cùng anh mắt này chứ?" Dạ Mạc Thâm giống như người bề trên, không giận hờn mà chỉ khẽ trách mắng cậu, hoàn toàn quân chuyện mình và đứa nhỏ mới gặp nhau lần đầu. "Á." Đậu nhỏ ngơ ngác nhìn anh: "Chú là đang dạy dỗ cháu sao?" "Xùy, tôi dạy cậu sao?" Ánh mắt Dạ Mạc Thâm nheo lại, cười lạnh: "Cậu có thể chi trả được tiền học phí sao?"

Đậu nhỏ mím môi, dùng sức gật đầu: "Mẹ cháu có rất nhiều tiền."

Đột nhiên nhắc đến mẹ, Dạ Mạc Thâm liền cảm thấy có chút hứng thú, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Đậu nhỏ, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: "Mẹ cháu sao?" "Đúng rồi, mẹ cháu có tiền, cho nên chú có thể dạy cháu được không?" Dạ Mạc Thâm đăm chiêu nhìn cậu, vừa rồi đứng ở khoảng cách khá xa, lúc này đứng gần nhìn cận mặt, Dạ Mạc Thâm phát hiện hơi thở xung quanh cậu rất quen thuộc, đôi môi mỏng của anh khẽ giật giật, chưa kịp lên tiếng liền thấy Đậu nhỏ nói: "Chú, cháu có thể sờ mặt nạ của chú không?" "Có thể...

Không được...

Không hiểu vì sao Dạ Mạc Thâm lại có thể nói ra câu đồng ý.

Dạ Mạc Thâm không phải là một người nhiệt tình, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có thể đáp ứng yêu cầu vô lễ của một tên nhóc.

Hôm nay Dạ Mạc Thâm đã ngoại lệ cứu tên nhóc này, tuy nhiên anh còn đáp ứng yêu cầu cho cậu sờ chiếc mặt nạ của mình.

Sau khi nhận được sự đồng ý từ anh, cậu nhóc liền đưa khuôn mặt nhỏ bé của mình sát lại khuôn mặt của anh để dò xét.

Anh nhíu mi, nhìn thấy bàn tay trắng noãn nhỏ bé mà mềm mại sở lên mặt mình, khiến anh sinh ra một cảm giác xúc động.

Dạ Mạc Thâm: "..."

Chết tiệt, anh đang suy nghĩ cái gì vậy?

Đang nghĩ ngợi, Đậu nhỏ đã sờ kỹ mặt nạ của anh. Tuy rằng cách một chiếc mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đụng chạm của bàn tay cậu, Dạ Mạc Thâm lại có thể thân mật với một cậu nhóc như vậy, nhất thời anh liền cảm thấy khó chịu lui ra phía đằng sau vài bước, ai ngờ Đậu nhỏ thấy anh lùi về phía sau, thân thể liền bước theo, lần thứ hai chạm vào anh.

Đây là mặt nạ. "Hì hì, chú có muốn sờ vào mặt nạ của cháu không?" "Không cần."

Dạ Mạc Thâm lạnh giọng cự tuyệt. Đậu nhỏ tiếp tục sờ mặt nạ của Dạ Mạc

Thâm, có vẻ như cậu rất có hứng thú.

Dạ Mạc Thâm không đủ kiên nhẫn liền dơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang sở trên mặt mình, trong nháy mắt liền cảm thấy sợ hãi với làn da mềm nhũn của đứa nhỏ, sao người đưa nhỏ lại mềm như vậy? So với bông còn mềm hơn. "Chú?" Tên nhóc kia nhìn anh với ánh mắt tò mò, chiếc mặt nạ trên khuôn mặt khiến cậu trông đáng yêu hơn vài phần.

Đáng yêu...

Dạ Mạc Thâm luôn cho rằng đặt tính từ lên để chỉ một người con trai là một nỗi sỉ nhục.

Mặc kệ là người đàn ông đó đã trưởng thành, hay vẫn còn là một cậu nhóc.

Vì thế trước đây đối với điều này anh hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.

Tuy nhiên hiện tại... Anh lại cảm thấy cậu nhóc trước mặt này thật sự rất. Đáng yêu?"

Trong lòng Dạ Mạc Thâm vô cùng hỗn độn, nheo đôi mắt lại, giọng nói lạnh lùng: "Mẹ cháu không có dạy cháu, trước mặt người là không được tỏ ra quá thân thiết hay sao?" "Tại sao phải vậy?" Đậu nhỏ đầu lệch sang một bên tò mò. "Bởi vì, người lạ chung quy đều không phải là người tốt." "Cháu tin chủ là người tốt."

Giọng nói của cậu nhóc vô cùng mềm mại lọt vào tay của Dạ Mạc Thâm, anh phát hiện bản thân mình liền cảm thấy rối loạn.

Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn xuống cậu nhóc nhỏ bé đang ở trong vòng tay mình: "Vì điều gì mà cháu lại tin chủ là người tốt?"

Bình luận

Truyện đang đọc