CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Thẩm Kiều đứng trước gương,

cô ngần ngơ nhìn bóng hình mình

trong đó.

Cô không biết nó có từ khi nào,

những vết tím bầm trên chiếc cổ

trắng nõn của cô.

Thẩm Kiều đã từng nhìn thấy

những vết thế này.

Có điều, đây là lần đầu tiên cô

trông thấy nó trên cơ thể của mình.

Đó là đêm mưa lớn đầu tiên sau

khi cô ly hôn với Lâm Giang, cũng là

lần đầu tiên cô bị một người đàn ông

lạ mặt bắt đi. Cô hoảng sợ trốn về

nhà, chui vào nhà tắm để ra sức rửa

sạch đi những vết nhơ trên thân thể

mình. Trong lúc đó cô đã nhìn thấy

trên cổ mình có rất nhiều vết hôn.

Cũng giống như rất nhiều vết

khác trên người…

Đầu óc cô đờ ra mất mười phút,

Thẩm Kiều mới có thể lấy lại được

bình tĩnh, sắc mặt cô đột nhiên tái

nhợt, rồi cô cúi đầu, từ từ vén quần

áo mình ra.

Quả nhiên, ngoại trừ cổ, những

vết bầm tím này còn xuất hiện ở

khắp cơ thể.

Thẩm Kiều như kẻ mất hồn lảo

đảo va vào cánh cửa đằng sau.

Phải rồi, tại sao cô ấy lại quên…

Mặc dù tối hôm qua trong căn

phòng đó đốt mê hương, thế

nhưng… Lục Tầm Thường đã đổ đây

thuốc cho cô uống.

Cô rất lo lắng bởi liệu rằng tối

hôm đó Dạ Mạc Thâm có trúng

thuộc hay không, hậu quả như thế

nào, nhưng cô lại hoàn toàn quên

mất việc mình bị đổ thuốc, hơn nữa

những chuyện xảy ra sau đó cô hoàn

toàn không có ký ức gì, nhưng cô có

thể hoàn hảo nằm lì ở đây mà không

chút tổn hại nào, mà trên người cô

còn đầy vết tím.

Dạ Mạc Thâm bất lực, anh

không có khả năng làm chuyện đó.

Điều này thể hiện cái gì?

Chứng tỏ cái gì?

Thẩm Kiều không kìm chế được

toàn thân mình run lên lầy bầy, cơ

thể cô yếu ớt không còn sức lực, ngã

bệt xuống đất.

Ông trời thật sự muốn trêu đùa

với cô.

“Mợ hai, có chuyện gì vậy?” Bà

Trần vừa bước vào thì thấy cô đang

ngồi thẫn thờ trên sàn nhà, bà vội

vứt đồ trên tay xuống, hớt hải chạy

về phía cô rồi đỡ cô đứng dậy.

Bà Trần dìu cô quay trở lại

giường, sau khi nằm xuống, cô trở

nên ngơ ngơ ngác ngác. Đột nhiên,

Thẩm Kiều nhớ ra một chuyện gì đó

quan trọng, cô nắm chặt lấy tay của

bà Trần.

“Bà Trần, bà Trần!”

“Bà Trần đây, mợ hai, rốt cuộc

có chuyện gì vậy?”

“Giúp tôi với, giúp tôi gọi bác sĩ!”

“Được rồi! Được rồi, bà Trần sẽ

giúp cô gọi bác sĩ ngay.” Bà Trần

thấy vẻ mặt của Thẩm Kiều đột

nhiên tái nhợt đến đáng sợ, bà lo đến

mức không dám hỏi thêm nữa, vội

vàng ra khỏi phòng gọi bác sĩ.

Bác sĩ bị bà hùng hùng hổ hồ gọi

đến, bác sĩ vừa vào đã thấy Thẩm

Kiều tỉnh thì nở một nụ cười thật

tươi, nhưng Thẩm Kiểu lại kéo lấy vạt

áo của bác sĩ, trợn tròn mắt nhìn anh ta.

Cô có chuyện muốn nói.

Bác sĩ này cũng là bác sĩ Tùy lần

trước khám cho cô.

Bác sĩ Tùy biết mối quan hệ

phức tạp giữa cô và Dạ Mạc Thâm,

anh ta thấy cô nhìn mình ngập

ngừng như có điều gì muốn nói,

ngay lập tức nói với bà Trần ở phía

sau: ” Người nhà của bệnh nhân ra

ngoài trước đã, để tôi kiểm tra cho

bệnh nhân. ”

“Vâng bác sĩ.“ Bà Trần mau

chóng ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Kiều kéo vạt áo bác sĩ, môi

mấp máy nhưng không nói được lời nào.

Bác sĩ ngay lập tức có thể đoán

ra cô đang muốn hỏi gì, anh ta lập

tức hỏi: “Cô Thẩm gọi tôi đến là để

hỏi về đứa bé trong bụng cô đúng

không?”

Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Kiều

tròn mắt nhìn anh, giọng cô run lên:

“Bác sĩ, anh biết sao?”

“Đúng vậy.” Bác sĩ Tùy nhẹ gật

đầu, biết nỗi lo lắng của người được

làm mẹ như cô, anh ta mỉm cười và

nói: “Cô đừng lo lắng, đứa bé không

sao đâu.”

Thẩm Kiều thở phào nhẹ nhõm

khi nghe bác sĩ nói rằng đứa trẻ vẫn

bình an vô sự, bàn tay nhỏ bé của cô

đang giữ chặt vạt áo anh ta cũng

dần buông ra.

“Cảm ơn anh.”

“Cô còn chuyện gì muốn hỏi nữa

không? Có cảm thấy đau chỗ nào

không?” Bác sĩ Tùy tiến lại gần, anh

ta cúi xuống đặt cổ tay cô để bắt

mạch, sau đó tiến hành kiểm tra sức

khỏe như thường lệ cho cô.

“Xem ra mọi chuyện đều ổn. Cô

Thẩm Kiều cứ yên tâm nghỉ ngơi

nhé.”

Khi bác sĩ Tùy chuẩn bị rời đi,

đúng lúc đó anh ta nghe được những

tiếng nói bên ngoài.

“Cậu chủ, cậu đến rồi.”

Dạ Mạc Thâm đến ư? Vừa nghe

thấy tên anh, ánh mắt Thẩm Kiều đột

nhiên thay đổi, cô vô thức thu mình

vào trong chăn bông.

“Bác sĩ Tùy đang ở trong đó

kiểm tra sức khỏe cho mợ hai.”

Giọng nói bên ngoài vừa rơi

xuống, cánh cửa phòng bệnh bị mở

ra, bác sĩ Tùy thản nhiên bước tới,

đối diện với ánh mắt của Dạ Mạc

Thâm.

“Cậu chủ Dạ, tôi đã kiểm tra sức

khỏe theo thường lệ cho cô Thẩm

Kiều xong rồi, mọi thứ đều rất ổn.”

Dạ Mạc Thâm khẽ gật đầu, đáp:

uỪ””

Thẩm Kiều vẫn giấu mình trong

chăn, lắng nghe động tĩnh bên ngoài,

rồi cô nghe thấy tiếng xe lăn đang

tiến lại gần mình hơn, bất giác người

cô lại run lên vì sự hãi.

Đêm qua… Rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì?

Cạch!

Cửa phòng bệnh đóng lại, mọi

âm thanh từ bên ngoài đều biến mất,

chỉ còn lại tiếng xe lăn mỗi lúc gần cô

hơn.

Không ai chịu nói gì, Thẩm Kiều

tự hỏi, liệu có phải chỉ có mình Dạ

Mạc Thâm đến không?

“Ở lì trong chăn làm cái gì?”

Thẩm Kiều đang suy nghĩ, thì

bỗng giọng nói của Dạ Mạc Thâm

vang lên làm cô bừng tỉnh.

“Không dám nhìn người ta à?”

Thẩm Kiều: “…”

Cô từ từ kéo chăn bông xuống,

bắt gặp ánh mắt sâu thằm của Dạ

Mạc Thâm.

Ánh mắt này khiến trái tim Thẩm

Kiều loạn nhịp vài giây.

Bởi vì trên khuôn mặt đẹp trai

của Dạ Mạc Thâm lại có vết thương.

Trên gương mặt điển trai của

anh xuất hiện hai ba vết xước dài, rất

giống như bị mèo cào, hơn nữa trên

môi anh có vết rách lớn. Nếu như

không phải vì bộ đồ của anh trông

vẫn gọn gàng, sạch sẽ thì chắc chắn

cô sẽ nghĩ rằng anh bị ai đó đánh.

Bởi vậy, Thẩm Kiều vô thức hỏi

anh: “Sao mặt anh lại ra nông nỗi thế

kia?”

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm khựng

lại, những ngón tay thon dài bất giác

sờ lên mặt.

Mặt làm sao vậy? Ôi, cô hỏi mà

không biết xấu hổ.

“Cô thử nói xem?” – Dạ Mạc

Thâm hỏi ngược lại.

Thẩm Kiều “…”

Làm sao mà cô biết được?

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm rơi

vào môi dưới của cô, tối hôm qua cô

đã cắn chặt môi dưới, sau khi đến

bệnh viện, bác sĩ đã giúp cô một ít

thuốc nhưng vết thương trên môi đã

hồi phục khá nhanh.

Bầu không khí bỗng trở nên yên

ắng đến kỳ quặc, theo thói quen

Thẩm Kiều lại định cắn môi, nhưng

đã bị Dạ Mạc Thâm đoán được, anh

gần lên một tiếng: “Đừng nhúc

nhích.”

Thế rồi hành động của Thẩm

Kiều khựng lại tại chỗ, Dạ Mạc Thâm

ghé sát lại gần cô, nâng nhẹ cằm cô

lên, anh nói: “Cô bị ngốc hả? Gặp

chuyện gì cũng cắn môi mình vậy

sao?”

“Tôi …” – Thẩm Kiều không hiểu

tại sao anh ấy đột nhiên nóng nảy

như vậy, ánh mắt anh cũng toát lên

cái lạnh đến đáng sợ.

“Tự làm môi mình đau cô cũng

không biết sao?” – Dạ Mạc Thâm liếc

cô một cái, giọng điệu nghiêm khắc.

Thẩm Kiều đưa tay chạm vào

môi dưới của mình, thật sự hơi đau.

Tại sao khi nãy uống canh gà nóng

như vậy cô lại không cảm nhận

được? Có lẽ vì lúc đó cô đang say

mê suy nghĩ chuyện khác hay sao?

“Đồ ngốc!” – Dạ Mạc Thâm lại

mắng cô.

Thẩm Kiều cảm thấy hôm nay

Dạ Mạc Thần rất kỳ lạ. Tuy rằng cách

anh nói chuyện với cô vẫn rất hung

dữ, cục cằn, anh vẫn quát mắng cô,

nhưng… Giọng điệu của anh…

Dường như dịu dàng hơn trước rất

nhiều.

Có phải cô đang ảo tưởng

không?

Dạ Mạc Thâm thấy cô ngẩn

người, anh bất giác buông lỏng tay,

liếc mắt nhìn những vết tím trên cổ

cô, đôi mắt anh lại tối sầm lại.

Nghĩ đến đêm qua, cô tình tứ

say mê ôm chặt lấy cổ anh, cầu xin

anh nhẹ tay… Nghĩ tới chuyện đó, Dạ

Mạc Thâm cảm thấy cô giống như

một chú mèo con đang cào cào trái

tim của anh.

Những ngón tay thon dài của

anh vô thức chạm lên chiếc cổ trắng

ngần của cô, rồi anh dịu dàng xoa

nhẹ những vết bầm đấy.

Nhưng Thẩm Kiều chỉ cảm thấy

ngứa ngáy khó chịu, trong suy nghĩ

của cô chỉ muốn né tránh sự đụng

chạm của anh.

Đột nhiên, cô nhớ ra trên cổ

mình có gì đó, mặt cô biến sắc, theo

phản xạ cô lùi lại phía sau.

“Đừng chạm vào tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc