CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cô ấy là trợ lý tôi tuyển vào. Chị Lâm nhàn nhạt trả lời một câu.

Đoan Mộc Tuyết dừng bước: "Trợ lý của cô sao? Vậy cô có cần trợ lý nữa không? Tôi cũng có thể làm trợ lý của cô.”

Làm trợ lý của thư ký, cô ta khẳng định có thể mỗi ngày nhìn thấy Dạ Mạc Thâm.

Nghe vậy, chị Lâm không nhịn được cười: "Cô Đoan Mộc, cô nói như vậy thật đúng là làm khó tôi, tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ của tập đoàn Uất Trì mà thôi, chuyện tuyển trợ lý cũng không phải tôi có thể tự mình làm chủ. Hơn nữa công ty cũng không có việc gì nhiều đến mức phải tuyển hai trợ lý.

Đoan Mộc Tuyết rất thất vọng: "Vậy tôi có thể làm gì tốt đây? Tôi thật sự chỉ muốn giúp anh Thâm mà thôi, chị thư ký, chị có thể giúp tôi nghĩ cách không?”

Hai người đã vào thang máy, chị Lâm ấn nút xuống tầng, nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, cái gì cũng không làm được.”

Đoan Mộc Tuyết bĩu môi, có chút tức giận: "Vậy tôi đi tìm ông nội Uất Trì, để ông ấy giúp tôi sắp xếp một chức vị.

Cô ta đã nói như vậy, vậy thì càng không phải là chuyện mà một thư ký như cô ấy có thể nhúng tay vào mắt thấy tầng trệt sắp đến, chị Lâm liền chuyển ý tứ của Uất Trì Thâm cho Đoan Mộc Tuyết.

“Cô Đoan Mộc, bình thường công việc của tập đoàn Uất Trì rất bận rộn, ý của tổng giám đốc là hy vọng sau này cô đừng đến quấy rầy anh ấy nữa.”

Nghe vậy, Đoan Mộc Tuyết lập tức trừng mắt: "Chị nói cái gì?”

Cô ta vẫn đang nghĩ cách, không muốn đắc tội với chị Lâm, không ngờ một giây sau chị Lâm không nể mặt cô ta chút nào.

Chị Lâm cảm thấy vẻ mặt cô ta thay đổi, lui về phía sau một bước nhỏ: "Đây đều là ý của tổng giám đốc, có phải hôm nay cô Đoan Mộc đã quấy rầy tổng giám đốc rồi không?”

Quấy rầy? Đoan Mộc Tuyết tức giận cắn môi dưới: "Tôi cũng chỉ vào một lát, sao lại quấy rầy anh ấy? Chị có hiểu sai ý của anh Thâm không vậy? Tôi đã chăm sóc anh ấy khi anh ấy không khỏe. Tôi và anh Thâm, quan hệ rất tốt, tương lai cũng sẽ đính hôn.”

Cô ta sốt ruột nói ra toàn bộ.

Chị Lâm nghe tin họ sẽ đính hôn, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Trên thực tế nhà Uất Trì với nhà Đoan Mộc nếu quả thật truyền ra tin tức đính hôn, vậy cô ấy thật đúng là cảm thấy rất bình thường.

Dù sao hai gia tộc lớn đính hôn là chuyện rất bình thường.

Tuy nhiên...

Câu nói kia của tổng giám đốc mang theo sự tàn bạo, cuộc hôn nhân này... Thật đúng là không nhất định có thể diễn ra.

Đinh.

Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, chị Lâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, mỉm cười nói: "Tôi sẽ đưa cô Đoan Mộc đến đây thôi, nếu cô Đoan Mộc có vấn đề gì khác, có thể đợi đến tối tan tầm sẽ đến nhà Uất Trì tự mình hỏi.”

Đoan Mộc Tuyết thất hồn lạc phách đi ra thang máy.

Sau khi chị Lâm trở lại phòng thư ký, Hàn Mộc Tử đang in tài liệu, thấy cô ấy đi vào, liền gọi cô ấy một tiếng:

"Chị Lâm."

“Ừm.” Chị Lâm gật đầu.

Hàn Mộc Tử do dự một chút, nói một câu: "Cảm ơn chị Lâm vừa giải vậy cho em.”

Nghe vậy, chị Lâm nhíu mày: "Giải vây? Giải vây cái gì? Chị đã giải vây cho em khi nào?”

Hàn Mộc Tử: "..."

Xem ra cô ấy không muốn nhắc đến chuyện này, một khi đã như vậy, Hàn Mộc Tử chỉ có thể thản nhiên cười cười, không nói tiếp.

Chị Lâm vốn không có ý định đi quan tâm những chuyện này, nhưng thấy cô im lặng, lại đột nhiên sinh lòng hiếu kỳ, cất bước đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại gặp cô ta trong nhà vệ sinh?”

Nói đến cái này, Hàn Mộc Tử cũng có chút cảm khái, cô cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp mặt Đoan Mộc Tuyết ở toilet, cô vào toilet là do số phận dự định an bài nhưng vận mệnh thật sự đã cho các cô gặp mặt.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử khẽ cười: “Em đang đi vệ sinh, cô ta đi vào, cho nên chúng em gặp nhau”

Nhìn dáng vẻ cô nói rất nhẹ nhàng, chị Lâm suy tư một phen, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Cô ta có địch ý với em rất lớn, em có cảm thấy không?”

Hàn Mộc Tử gật đầu.

“Bởi vì tổng giám đốc?”

Một giây sau, chị Lâm hỏi một vấn đề mà Hàn Mộc Tử bất ngờ, cô sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía chị Lâm.

Chị Lâm bình tĩnh nhìn cô: “Em không cần nhiều lời, chị cảm thấy chị đã đoán được, chị biết bây giờ các cô gái đều thích một người đàn ông như tổng giám đốc, nhưng mà... Em có bao giờ nghĩ rằng gia đình anh ấy sẽ chấp nhận em không? Chị Lâm không phải muốn đả kích em, chỉ là thế giới này có rất nhiều chuyện đều là sự thật, chúng ta không thể không chấp nhận”

Lời của chị Lâm, cũng không tính là uyển chuyển, nhưng cũng không tính là quá trực tiếp, nhưng mà Hàn Mộc Tử vẫn có thể nghe ra lời nói của cô ấy là thiện ý, giọng điệu của cô ấy rất nhẹ nhàng.

“Chị Lâm, chị nói những lời này... Em đều nghĩ qua rồi.”

“Cái gì, em đã nghĩ qua rồi sao?” Chị Lâm có chút kinh ngạc: "Xem ra... Là chị đánh giá thấp quan hệ giữa em và tổng giám đốc, vậy bây giờ hai người.... Phát triển đến mức nào rồi?”

Bà tám là bản tính của con người, bao gồm cả chị Lâm.

Tai Hàn Mộc Tử hơi đỏ: “Chị Lâm, em..."

“Được được được, không hỏi không hỏi."

Chị Lâm vẫy tay: "Chị cũng không nên nhiều chuyện như vậy, tránh rước họa vào thân, mấy người trẻ tuổi các em."

Nói xong trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Hàn Mộc Tử một mình đứng tại chỗ, chờ sau khi chị Lâm rời đi, vẻ ngượng ngùng trên mặt cô mới biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là ánh mắt nghiêm trọng.

Từ khi cô bắt đầu tiến vào công ty này, cô liền nghĩ đến một ngày nhất định sẽ chạm mặt với Uất Trì Kim.

Chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, mà hôm nay cô với Đoan Mộc Tuyết gặp mặt trước, cách ngày cô gặp mặt Uất Trì Kim còn có thể xa sao?

Dì nhỏ Tống... Cũng không biết như thế nào rồi.





Bình luận

Truyện đang đọc