Tôi nghĩ giống cô
Đến cuối cùng, Hàn Mộc Tử quyết định vẫn nên gửi hình chụp cho cô ấy.
Đây là tấm hình cô chụp ngay sau khi tác phẩm hoàn thành.
Lâm Tinh Hỏa: “Woa, đẹp quá. Cảm ơn cô Mộc Tử. Tôi chính là thích kiểu dáng này.
Vừa mới dứt lời, Hàn Mộc Tử liền gửi thêm một tấm ảnh... đầy mảnh vải vụn
Lâm Tinh Hỏa im lặng một hồi “Ủa biểu diễn gì vậy? Sao xấu quá vậy." Hàn Mộc Tử: "Đây chính là việc ngoài ý muốn mà tôi đã nói.
Lâm Tinh Hỏa.......
Hàn Mộc Tử: Thật sự, đây là chuyện không tốt. Nhưng tôi quyết định nói rõ cho cô biết.
Thấy bên Lâm Tinh Hỏa im lặng, Hàn Mộc Tử nhớ tới sự hào hứng của cô ấy lúc đầu.
Dẫu sao, Lâm Tinh Hỏa cũng là người nhiệt tình, thẳng thắn. Không biết với chuyện như thế này cô ấy tổn thương cỡ nào.
Cô chậm rãi gõ chữ: Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ tiến hành cứu bộ lễ phục này, nhưng tôi cần sự phối hợp của cô. Tôi
Câu còn chưa gõ hết, Lâm Tinh Hỏa liền gọi video sang.
Hàn Mộc Tử sững sờ sau đó nhận.
Màn hình di động hiện ra một Lâm Tinh Hỏa dáng người hấp dẫn, đang mặc trên người bộ cổ trang, nhìn Hàn Mộc Tử: “Nè nữ thần”
Hàn Mộc Tử: “Cô Lâm” “Ai da, sao cô lại gọi tôi là cô Lâm vậy? Gọi là Tinh Hỏa thôi. Tôi đâu phải là người cô thương mến đâu mà. Hiện giờ tôi còn đang ở phim trường. Nhưng mà sau khi vai diễn kết thúc, tôi sẽ lập tức thảo trang sức rồi chạy sang”
Hàn Mộc Tử quan sát Lâm Tinh Hỏa phát hiện trên mặt cô ấy không có chút gì tức giận, tựa như việc xảy ra với bộ lễ phục chẳng liên quan gì đến cô ấy.
Cô sững sờ sau đó lãnh đạm hỏi: “Ừm... còn bộ lễ phục... “Không phải cho có một bộ lễ phục thôi sao? Vốn cũng chẳng phải do cô thiết kế. Hủy rồi thì thôi” “...hủy rồi thì thôi..?" Hàn Mộc Tử không nghĩ tới cô ấy sẽ nói như thế, liền bối rối. Hơn nửa ngày mới phản ứng được: "Vậy buổi họp báo cô mặc cái gì?” “Buổi họp báo? Đúng ha, tôi còn có buổi họp báo nữa. Nữ thần, trước đây cô từng thiết kế nhiều tác phẩm lắm mà. Chẳng lẽ không có bộ nào hợp với tôi à?” Tác phẩm trước đây của cô? Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút: “Nhưng những tác phẩm này là
Hàn Mộc Tử đột nhiên giật mình nghĩ tới điều gì: “Dường như tôi quên mất một việc”
Lâm Tinh Hỏa vừa nghe thấy mắt lấp lánh: "Sao sao? Nhanh cho tôi xem đi. Mặc kệ như thế nào tôi cũng đều mặc nha
Cuối cùng hai người đạt được thỏa thuận, Lâm Tỉnh Hỏa buổi chiều sẽ tới thử đồ.
Cúp điện thoại, Hàn Mộc Tử nhìn bộ lễ phục trước mặt thở dài một hơi. Vừa lúc Tiểu Nhan đẩy cửa bước vào. “Thế nào?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Cô đoán không sai, không phải là đột nhập trộm cướp mà là có người cố ý phá hoại”
Hàn Mộc Tử rũ mắt nhìn: “Biết ai không?” “Không có.” Tiểu Nhan lắc đầu: “Ở lầu sáu, khu không thấy được tương đối nhiều, cho nên.." Nói đấy đây Tiểu Nhan có chút tự trách cúi thấp đầu. “Chuyện này đều tại tôi, tác phẩm trọng yếu như vậy tôi lại làm không cẩn thận. “Không có việc gì, giải quyết rồi." Hàn Mộc Tử đứng dậy đi tới bên cạnh Tiểu Nhan: “đi thôi.” “Đi chỗ nào?" “Tìm đầu sỏ gây chuyện.” Tiểu Nhan vừa nghe, nhanh lên xoay người đuổi theo.
Hai người cùng nhau vào thang máy. "Cô biết chỗ tìm đầu sỏ gây chuyện?” “Đối phương lợi dụng khu không thấy được tránh được những chỗ camera chiếu tới, nhưng muốn đi đến những nơi không thấy được thì phải đi qua những nơi camera quét ra. Do đó toàn bộ sẽ đều có trong video rồi. Chỉ cần đem toàn bộ khu vực tra một lần là xong.
Nghe nói, Tiểu Nhan chợt vỗ đầu một cái: “đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra được nhỉ. Vội vàng quá” “Không sao, chúng ta đi thử vận may đi”
Bởi vì khả năng đem toàn bộ khu vực công ty ra điều tra thì cũng không chắc sẽ tìm được tên gây chuyện kia.
Quả nhiên, hai người đi đến phòng an ninh xem qua một lượt các video, vẫn là không có nhìn thấy được bất cứ ai khả nghi. “Làm sao bây giờ? Cũng không có người nào khả nghị, lẽ nào người kia có võ nghệ cao cường từ dưới đất bay lên sao?" Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Thanh. Vốn dĩ cô không muốn tạo phiền phức cho Hàn Thanh, nhưng chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Có điều vẫn phải xử lý tốt mới được, nếu không về sau sẽ xuất hiện nhiều tình huống như thế này nữa. Cô tất nhiên vẫn muốn công ty hoạt động bình thường.
Mạng lưới giao thiệp vẫn rất trọng yếu Hàn Mộc Tử cũng chỉ muốn Hàn Thanh giúp cô xem một chút và suy nghĩ biện pháp bắt tên đầu sỏ kia.
Hàn Thanh bên kia trầm mặc một hồi rồi nói: “Cứ giao cho anh
Cúp điện thoại xong, Tiểu Nhan ở một bên tà mị nhìn cô: “Cô gọi cho anh trai cô hả? Nói thế nào vậy?” “Đi ra ngoài trước đi, chờ tin tức của tôi” “A, tốt."
Sau khi ăn cơm trưa, Hàn Thanh liền gọi điện thoại tới nói anh đã đến.
Hàn Mộc Tử thu thập mọi thứ xong liền đi ra cửa. Nhưng vừa mới bước xuống dưới lầu liền đụng phải Tiêu Túc.
Tiêu Túc?
Anh ta sao lại ở đây giờ này? “Cô chủ” Sau lần nói chuyện trước với cô, thái độ của Tiêu Túc đối với cô vô cùng khách khí. “Có chuyện gì không?” Hàn Mộc Tử dừng chân nhìn về phía anh ta. “Cậu chủ nói tôi đến đón cô chủ về nói chuyện về hợp đồng. Chúng tôi đã nhận được tiền quý công ty bồi thường vi phạm hợp đồng” Nghe nói vậy, Hàn Mộc Tử bỗng nhiên sững sờ, sau đó cong môi nói: “Nếu quý công ty đã thu được tiền chúng tôi bồi thường vi phạm hợp đồng, vậy thì những chuyện khác đều sẽ không liên quan gì đến tôi. Có chuyện gì cứ gặp luật sư của chúng tôi. Có cần tôi đưa danh thiếp không?"
Tiêu Túc: “..... 11
Không biết có phải là áo giác của anh ấy hay không, anh luôn cảm giác Hàn Mộc Tử đối với anh ấy rất lạnh lùng hơn so với trước khi rất nhiều. Chẳng lẽ là do trước đó anh đã sơ ý nói ra mấy lời không nên nói? Nghĩ đến đây, anh ấy liền ho nhẹ một tiếng giải thích: “Cô chủ... lần trước là do tôi vô tâm lỡ lời, cô... “Tiêu Túc, anh nói những lời này tôi nhận, tôi cũng nghĩ vậy. Nếu như trước đây đã lỡ làm cho cậu chủ của các anh hiểu lầm gì đó thì vui lòng thay tôi giải thích rõ ràng với anh ấy. Tôi còn có chuyện, đi trước. Thông cảm không tiễn.”
Cô ấy đã nhìn thấy một người đàn ông chạy xe tới hướng này, Hàn Mộc Tử vẫy vẫy tay với chiếc xe kia, sau đó bước nhanh tới.
Cô trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong.
Tiêu Túc nhìn thấy cô rời đi, tâm tình có chút phức tạp.
Sau khi nhìn thấy bảng số xe của chiếc xe kia, liền có chút nghi ngờ híp mắt lại.
Đó không phải là xe của Hàn gia sao? Cô sao lại có quan hệ với người của Hàn gia? Nghĩ tới đây, Tiêu Túc sắc mặt trở nên khó coi. “Anh tới đây làm gì?” Một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Tiêu Túc quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Nhan hai tay khoanh trước ngực tỏ vẻ khó chịu liếc nhìn anh. Từ lần nói chuyện trước, Tiểu Nhan đã nhìn anh ấy không thuận mắt.