*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì Hàn Thanh để cô ở chỗ này, cho nên trước khi anh ấy quay lại, Tiểu Nhan không dám xê dịch bước chân một bước.
Vết thương vẫn còn đang chảy máu, nhưng trong lòng cô đã bị sự ngọt ngào che kín, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến tương lai của cô và Hàn Thanh, nếu như, nếu như luật này có thể thuận lợi phát triển, hí hí hí...
Trong lòng Tiểu Nhan âm thầm cười.
Nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài cửa, Tiểu Nhan nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn máu trên vết thương của mình giống như là chảy không đủ nhiều.
Cô ấy nhanh chóng xoa mạnh lên vết thương.
Quả nhiên, máu tươi lại chảy ra. Thuận nước đẩy thuyền, cô ấy không thể để bị thương vô ích được, phía lợi dụng thật tốt cơ hội này mới được.
Lúc Hàn Thanh đi vào, Tiểu Nhan đã bày xong tư thế, nhìn chằm chằm vào vết thương của mình rồi nhíu mày đứng đó.
Triệu Húc đi qua, nhìn thấy vết thương của cô đang chảy máu, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Nhan oan ức lắc đầu: “Không biết...."
Giọng nói yếu ớt, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương.
Hàn Thanh: "..."
Mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Hàn Thanh không có nghi ngờ, anh ấy lau sạch vết máu trên tay cô ấy, sau đó dùng tăm bông giúp cô sát trùng rồi dán băng y tế cho cô.
Trong lúc đó, Tiểu Nhan nghiêm túc nhìn Hàn Thanh đàn giúp cô xử lý vết thương, trong đáy mắt đều là anh ấy, cho nên khi Hàn Thanh xử lý vết thương xong ngước đầu lên nhìn cô, hỏi một câu.
“Không đau chứ?”
Lúc này Tiểu Nhan mới hậu tri hậu giác phản ứng, gật đầu: “Đau?”
Thế nhưng biểu hiện vừa nãy của cô ấy rõ ràng là không đau, bây giờ nói đau thì có vẻ rất là giả trần, Tiểu Nhan chỉ có thể bồi thêm một câu: “Thật ra.. Cũng không hẳn là đau.”
Vết thương lớn như vậy, làm sao có thể không đau?
Hàn Thanh lườm cô ấy một cái, thu hồi nahs mắt, mím môi không nói.
Tiểu Nhan nhìn chằm chằm vào vết thương đã được xử lý tốt, trong lòng tràn đầy ngọt ngào: “Cảm ơn anh.”
Giọng nói của Hàn Thanh rất lãnh đạm: “Chỉ là trùng hợp, tôi ở đây, không có đạo lý ngồi im không làm gì.”
Tiểu Nhan mặc kệ anh ấy có tâm lý gì, dù sao cô cũng đã tìm thấy cách để theo đuổi anh ấy, đoán chừng chiêu này có thể bách phát bách trúng, cô ấy cảm thấy hy vọng vô hạn ở tương lai.
“Đừng làm mấy thứ này nữa, bây giờ tay của cô không thể chạm vào nước được.”
Tiểu Nhan khéo léo gật đầu: “Được.”
Giao phó xong, Hàn Thanh quay người chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh ấy, Tiểu Nhan không nhịn được gọi anh ấy lại: “Chờ một chút.”
Hàn Thanh dừng bước: “Còn có việc?”
Tiểu Nhan cắn môi đỏ, bối rối trong chốc lát rồi do dự mở miệng: “Tối qua, có phải anh...."
“Không có..."
“Tôi còn chưa nói là cái gì, tại sao anh lại...."
Bộ dạng trả lời này, chẳng phỉa có cảm giác giấu đầu lòi đuôi sao? Chẳng lẽ những chuyện xảy ra trong tối qua không phải là mơ, mà là thực sự xảy ra.
Nhưng mà lời nói tiếp theo của Hàn Thanh giống như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống.
“Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng cho dù cô nói thế nào thì cũng đều là không có, sẽ không, không có khả năng”
Tiểu Nhan: "….."
“Chuyện trước đó tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, đừng có ôm cái suy nghĩ không thiết thực, đêm tâm tư của cô.... Chuyển sang người khác đi.”
“Tôi thích đặt tâm trí của mình vào ai là quyền của tôi, anh có thể không thích tôi, nhưng anh không có quyền... quản tôi thích ai đâu chứ? Anh nói không có thì chính là không có, dù sao tôi cũng đã quyết định rồi.”
Quyết định?
Nghe thấy hai chữ này, Hàn Thanh vô thức muốn hỏi quyết định này là cái gì.
Nhưng khi anh ấy chuẩn bị mở miệng thì lại cảm thấy mình hỏi vấn đề này thì có hơi không hợp lý, cho nên không nói vì nữa.
“Tùy cô.”
Anh ấy vứt lại hai chữ sau đó rời đi.
Tiểu Nhan lại không có chút gì là đau khổ, chờ anh đi xong, cô ấy cúi đầu nhìn miếng băng dán cá nhân trên tay mình, cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ấy suy nghĩ, cũng đi theo ra khỏi phòng bếp, sau đó trở về phòng cầm lấy điện thoại.
Lúc Tiểu Nhan đi vào phòng, Hàn Mộc Tử đang nói chuyện với Đậu Nhỏ.
Thấy Tiểu Nhan đi vào, Đậu Nhỏ kêu một tiếng: “Dì Tiểu Nhan.”
“Ý, Đậu Nhỏ, cháu về rồi sao?”
“Dạ!” Đậu Nhỏ nghiêng đầu: “Dì Tiểu Nhan, cháu nghe nói dì bị sốt, dì đã đỡ chưa?”
“Dì không sao rồi.”
Thế mà cô ấy lại phát sốt? Tại sao bản thân cô ấy lại không biết chuyện này? Cho nên biểu hiện vừa nãy của Tiêu Túc là thực sự muốn giúp cô đo nhiệt độ?
Cho nên, là cô ấy hiểu lầm sao?
"Bỏ đi, dù sao thì cũng xảy ra rồi, hiểu lầm thì hiểu lầm”
Tiểu Nhan không có thời gian quan tâm Hàn Mộc Tử và Đậu Nhỏ, cô ấy vội vàng chạy đến ngồi bên tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại của mình chụp ngón tay mình.
“Tay cậu bị sao vậy?” Lúc này Hàn Mộc Tử mới chú ý đến ngón tay cô ấy được dán một cái băng cá nhân, mơ hồ còn nhìn thấy một chút máu đỏ. Lúc này cô nhíu mày hỏi.
“Hì gì, không sao, chỉ bị thương nhẹ một chút thôi.”
Hàn Mộc Tử: “Bị thương mà còn vui vẻ như vậy?”
Cho dù thế nào Hàn Mộc Tử vẫn cảm thấy không thích hợp.
Tiểu Nhan điên cuồng chụp cái ngón tay được dán bằng cá nhân kia, bộ dạng vô cùng sung sướng như nhặt được báu vật vậy.
Đậu Nhỏ chớp mắt, đột nhiên hỏi một câu hỏi kinh người.
“Dì Tiểu Nhan, có phải cái băng cá nhân này là do cậu của cháu dán cho dì không?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nheo mắt lại, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Nhan coi ngón tay dính băng cá nhân kia như bảo bối, cô đột nhiên cảm giác được Đậu Nhỏ nói không sai, không ngờ rằng một đứa bé còn tinh ý hơn cả cô, vauwf liếc mắt cái đã nhìn ra được.
Tiểu Nhan chụp thêm mấy tấm hình nữa rồi đặt điện thoại di động xuống, nhìn Đậu Nhỏ một cái.