CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Sáng hôm sau.

Hàn Mộc Tử còn đang mơ màng thì đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, cô sở bụng mình, lật người. Vì tối qua phải tham gia tiệc tối nên cô chẳng ăn được gì.

Lúc về cũng chỉ ăn một bát mì ăn liền rồi kéo Đậu nhỏ đi nghỉ ngơi. Bây giờ chắc đói quá nên mới ngửi thấy mùi đồ ăn. Hàn Mộc Tử vừa nằm nghĩ vừa nhìn ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ. Cô lấy di động ra xem giờ mới phát hiện Đậu nhỏ ngủ bên cạnh không biết đi đâu rồi

Hàn Mộc Tử hơi ngạc nhiên, thay quần áo xuống lầu, lại thấy bàn cơm đã bày đầy đồ ăn.

Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Tiểu

Nhan đã về.

Nhưng vừa tới phòng bếp lại thấy một cậu nhóc đang đứng trên ghế, kiếng chân với cái gì trên mặt tủ. Hàn Mộc Tử hoảng hốt nhưng không nói gì, tròn mắt nhìn Đậu nhỏ lấy đồ xuống dưới mới khẽ thở phào một hơi.

Cô đi tới trước hỏi: "Con đang làm gì đấy?"

Nghe tiếng Hàn Mộc Tử từ phía sau, Đậu nhỏ thoảng giật mình, sau đó chớp đôi mắt đen láy, trưng ra vẻ mặt vô tội nói: "Mẹ, con đang nấu cơm. "Nấu cơm?" Hàn Mộc Tử cau mày: "Con học nấu cơm lúc nào? Con biết lúc nãy con đứng cao như thế nguy hiểm lắm không? Chẳng may ngã thì làm thế nào?"

Trời biết cô thấy con đứng trên ghế với đồ thì tim như muốn nhảy lên cổ họng, sợ bé không cẩn thận bị ngã. Nhưng có khẩn trương sợ hãi mấy cũng không dám lên tiếng làm con giật mình. "Mẹ đừng lo, Đậu nhỏ cẩn thận lắm, không ngã đâu ạ! Bẻ quay sang đảm bảo với Hàn Mộc Tử, sau đó bước chân nhỏ đặt bát đũa lên bàn, quay đầu gọi cô. "Mẹ ơi, mau đến ăn sáng thôi."

Hàn Mộc Tử bị bé làm cho giận vô cùng, đứng im không muốn di chuyển.

Đậu nhỏ thấy mẹ đứng mãi ở bếp thì đành chủ động bước tới nằm tay cô, lại kéo không được, bé đành mềm giọng nói: "Mẹ, Đậu nhỏ biết sai rồi, lần sau sẽ không đứng cao như vậy nữa" "Lần sau?" Hàn Mộc Tử nheo mắt.

Đậu nhỏ lập tức sửa miệng: "Không có lần sau. Mẹ, con trai mẹ vất vả nấu bữa sáng, mẹ không ăn thật à? Để lâu nguội mất. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Hàn Mộc Tử. "

Cô hơi mềm lòng rồi.

Đúng nha, đây là bữa sáng do con trai cưng của cô dậy sớm làm cho cô, sao cô lại nỡ không ăn chứ? Làm thế là lãng phí tình cảm của con

Thấy Hàn Mộc Tử thả lỏng, Đậu nhỏ nhanh chóng kéo cô ra bàn ngôi.

Hai người ngồi cạnh nhau, Hàn Mộc Tử đưa mắt nhìn bữa sáng.

Thực ra đồ ăn trên bàn rất đơn giản, Đậu nhỏ chỉ làm trứng chần nước sôi, bánh mì nướng và sữa đậu nành.

Vì Tiểu Nhan rất thích nấu ăn nên trong nhà có khá nhiều thứ để làm.

Hàn Mộc Tử mím môi, gặp trứng lên cần một miếng, phát hiện trứng chân vừa đúng độ, ăn rất ngon.

Cô hơi giật mình nhìn Đậu nhỏ, bé cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi: "Ngon không mẹ?"

Đôi mắt long lanh như đang chờ cô khen vậy.

Hàn Mộc Tử cũng không keo kiệt khích lệ con trai, cô cười gật đầu. "Ngon hơn mẹ nghĩ nhiều "Cảm ơn mẹ! Mẹ ăn nhiều vào, nếu mẹ thích thì sau này mỗi ngày Đậu nhỏ đều sẽ làm cho mẹ ăn."

Hàn Mặc Tử

Bằng nhiên cảm thấy trứng vừa nuốt xuống không mềm không thơm đến vậy nữa, cô nhẹ nhàng dò hỏi: "Đậu nhỏ, con học mấy thứ này lúc nào?" "Dạ, mới học gần đây ạ.

Hàn Mộc Tử khựng lại: "Đậu nhỏ nói dối a?" "Da?" "Vừa học sao làm tốt như vậy được? Con nói thật xem con học từ bao giờ? Mà sao con lại muốn học nấu ăn?" “Hì hì. Đậu nhỏ lộ ra vẻ mặt hồn nhiên của con nít, thành thật nói: "Mẹ đang khen Đậu nhỏ à? Con cũng không cố ý học đâu, tại hay đi theo dì Tiểu Nhan, nhìn nhiều nên học được a

Theo Tiểu Nhan à?

Ba bữa của ba người đều do Tiểu Nhận phụ trách, thỉnh thoảng Hàn Mộc Tử có thời gian cũng sẽ xuống bếp, mà Đậu nhỏ sẽ theo bên cạnh xem.

Nhưng căn bản là... cô rất ít xuống bếp. "Mẹ hay mệt mỏi quá nên Đậu nhỏ muốn chia sẻ bớt cho me."

Nghe đến đây, Hàn Mộc Tử thấy trong lòng khó chịu vô cùng, cô chưa bao giờ muốn con mình biết thấu cảm hơn những đứa trẻ khác. Như vậy chẳng khác nào nói hoàn cảnh trưởng thành của con không đủ chiều chuộng yêu thương, nên bé mới trưởng thành sớm như vậy.

Nhưng hôm nay Đậu nhỏ vẫn trở thành đứa bé ngoan ngoãn biết điều, nghĩa là bình thường có không đủ quan tâm bé. Hàn Mộc Tử không nói thêm gì, lặng lẽ ăn hết trứng chân, sau đó uống sữa đậu nành. Cả bữa cơm không cười, Đậu nhỏ thấy cô rầu rĩ thì cũng buồn bực: "Đậu nhỏ làm ăn không ngon nên mẹ không vui à?"

HTM phản ứng lại, nhanh chóng cười với con, sau đó nói: "không phải, Đậu nhỏ nấu ngon cực kì" Có xoa nhẹ đầu con, dịu giọng nói tiếp: "Nhưng lần sau đừng dậy sớm nấu bữa sáng cho mẹ nữa, con là trẻ con, con chờ mẹ làm cho con ăn là được, hoặc con muốn ăn gì nói cho mẹ nghe, mẹ dậy làm cho con, được không?"

Đậu nhỏ chớp chớp mất, sau đó gật đầu: "Con biết rồi!" "Đừng giả vờ đồng ý với mẹ, phải nhớ trong lòng ấy" Hàn

Mộc Tử lại dặn. "Vàng!"

Nhà họ Hàn. “Ưm..." Tiểu Nhan ngủ rất say, xoay người một cái ngã thắng từ trên giường xuống đất.

Phích

Cả người đập xuống mặt sàn cứng rần, Tiểu Nhân bị đau đến mức tỉnh cả ngủ, ôm cánh tay đau đớn mơ màng ngồi lên.

Sao lại thế này?

Cô nhớ giường mình kê sát tường, còn có chân giường nữa cơ mà.

Vì cô ngủ hay lăn lộn nên cố ý mua giường chế riêng, sao lại vẫn ngã nhỉ?

Tiểu Nhan nóng nảy gãi tóc mình, sau đó chợt thấy một bóng người khó mà tưởng được.

Ngoài ban công có một người cao lớn đang ngòi đọc sách, lộ ra sườn mặt nghiêng dễ nhìn.

Cả người anh tắm trong ánh nắng mặt trời, nắng sớm nhàn nhạt bao phủ lấy anh, làm từng đường nét của anh có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

Tiểu Nhan vô thức bắt đầu mê trai, hai tay đỡ má ngơ ngác nhìn Hàn Thanh.

Tuyệt thật "Nếu mỗi ngày đều có thể thấy nam thần trong mộng thi tốt quá." Tiểu Nhan cảm thán.

Mà Hàn Thanh bằng cử động, ánh mắt lạnh nhạt dừng trên mặt cô, mỗi mỏng khép mở "Dậy rồi à?"

Bình luận

Truyện đang đọc