CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Bà Giang mở miệng nói: “Tiểu Bạch của chúng tôi cái gì cũng giỏi, nhưng mà nó lại không có ý định tìm bạn trai, nó cũng không xem, đã đến cái tuổi này rồi mà ngay cả thằng bạn trai cũng không có. Cứ ru rú ở trong nhà mà ôm cái máy tính suốt ngày, đến nỗi tia phóng xạ chiếu vào làm mặt nó láng bóng ra rồi kìa, nếu không phải nó mang họ Giang, thì tôi cũng không muốn thừa nhận nó là con gái của tôi đâu.”

Bà Giang là một người phụ nữ trung niên, nhưng bà ấy vẫn giữ được dáng vẻ thùy mị vốn có của bà ấy. Lúc này, bà ấy vừa bưng tách trà lên, vừa nói chuyện phiếm với bạn thân của bà ấy, bởi vì chăm chút đúng cách nên khuôn mặt của bà ấy vẫn trông rất tỉnh xảo, hơn nữa bà ấy còn giữ vóc dáng rất tốt. Suốt cả cuộc đời này, bà Giang một mực chú trọng đến việc chăm chút và giữ gìn vóc dáng, bà ấy tuyệt đối sẽ không để cho cân nặng của bản thân vượt quá một vạch. Đáng tiếc là bà ấy lại sinh ra một người con gái chẳng hề biết chú trọng đến hình tượng bên ngoài gì cả, từ lúc cô ấy còn nhỏ cho đến giờ, bà đã cố hết sức để làm thay đổi suy nghĩ của cô ấy nhưng bà lại không làm được, chuyện này đúng thật là khiến bà cảm thấy tức giận vô cùng.

Nhưng may là hai vợ chồng bà có giá trị nhan sắc cao ngất ngưỡng, nên giá trị nhan sắc của Giang Tiểu Bạch cũng không đến nỗi thấp, mặc dù cô là một người đẹp hư hỏng và lười phải ăn diện.

“Tôi nói này, tôi thì lại thấy đứa con gái của bà rất tài giỏi đấy, chuyên tâm đi kiếm tiền quan trọng hơn mấy cái kia nhiều, người đi xem mắt để tìm vợ, cũng muốn tìm một cô như thế”

Nghe đến đây, bà Giang thầm cười khẩy ở trong lòng một tiếng.

Muốn tìm người vợ biết lo đi kiếm tiền? Thế sao cậu ta không đi tìm bảo mẫu luôn đi?

“Mà người lần này bà giới thiệu có giống như người lần trước không thế? Yêu cầu con gái của tôi gả qua phải biết hiếu thảo với ba mẹ chồng, giặt quần áo hay nấu cơm gì gì đó, còn phải lo việc sinh hoạt thường ngày của chồng nữa?”

“Không có, không có! Người lần trước là ngoài ý muốn, lần này tôi chắc chắn là sẽ giới thiệu cho Ị”

bà một đối tượng tốt!” Bà Giang hừ một tiếng: “Thế thì được, mặc dù con gái Tiểu Bạch của tôi có thiếu sót, nhưng nó cũng không phải là đứa không thể lấy ai, kết hôn là chuyện của hai đứa, con gái tôi có thể giặt quần áo và nấu cơm, nhưng đối phương cũng phải biết quét dọn nhà cửa. Nếu không thì cuộc hôn nhân này chỉ có nhà gái chịu Nghe đến đây, bà Giang thầm cười khẩy ở trong lòng một tiếng.

Muốn tìm người vợ biết lo đi kiếm tiền? Thế sao cậu ta không đi tìm bảo mẫu luôn đi?

“Mà người lần này bà giới thiệu có giống như người lần trước không thế? Yêu cầu con gái của tôi gả qua phải biết hiếu thảo với ba mẹ chồng, giặt quần áo hay nấu cơm gì gì đó, còn phải lo việc sinh hoạt thường ngày của chồng nữa?”

“Không có, không có! Người lần trước là ngoài ý muốn, lần này tôi chắc chắn là sẽ giới thiệu cho Ị”

bà một đối tượng tốt!” Bà Giang hừ một tiếng: “Thế thì được, mặc dù con gái Tiểu Bạch của tôi có thiếu sót, nhưng nó cũng không phải là đứa không thể lấy ai, kết hôn là chuyện của hai đứa, con gái tôi có thể giặt quần áo và nấu cơm, nhưng đối phương cũng phải biết quét dọn nhà cửa. Nếu không thì cuộc hôn nhân này chỉ có nhà gái chịu nói lời.

Đối mặt với vẻ mặt tức giận của bà Giang, Giang Tiểu Bạch nở một nụ cười nhẹ, cô ấy chủ động đưa khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm lên phía trước: “Mẹ, con đã về rồi nè, mẹ có muốn ăn thịt không?”

NI Bà Giang cạn lời: “…

Cái lối ăn mặc tùy tiện, quê mùa đó của cô thì bà ấy cũng tạm chấp nhận được, nhưng cô vừa mở miệng ra là đã lập tức hỏi bà có muốn ăn thịt không?

Bà Giang thật sự cảm thấy rất tức giận!

Lúc này, tiếng bước chân và giọng nói của người bạn thân cất lên từ phía đằng sau lưng bà ấy.

“Ôi, Tiêu Vũ, không phải bà nói con gái bà về rồi sao? Con bé đâu?”

Đỗ Tiêu Vũ cũng chính là mẹ của Giang Tiểu Bạch, khi bà nghe được giọng nói của người bạn thân vang lên, thì bà đã không hề nghĩ ngợi gì, trực tiếp đưa tay lên cửa và đóng sầm cửa lại một cái!

Rầm!

Giang Tiểu Bạch vẫn còn đưa mặt lên phía trước, đột nhiên lại bị bà Giang đóng sầm cửa lại như vậy, suýt chút nữa là cánh cửa đã đụng trúng mũi của cô ấy rồi, cô ấy lập tức đưa tay lên mà sờ vào cái mũi của bản thân.

“Nà ní?”

Sau đó, cô ấy nghe thấy rõ đoạn đối thoại ở bên trong nhà.

“Tiêu Vũ, là con gái bà à?”

“À, người tới không phải là con gái của tôi”

“Vậy chứ là ai?”

“Người giao đồ ăn, đi nhầm địa chỉ đó mà”

“..

Hai Hai Giang Tiểu Bạch âm thầm cười nhạt ở trong lòng, người mẹ đáng kính này của cô ấy trở mặt vô tình thật, rõ ràng là một giây trước bà ấy còn gọi điện thoại bảo cô quay về sớm một chút, bây giờ thì bà ấy lại nói cô là một người giao đồ ăn?

Mà người bạn thân của bà Giang cũng cảm thấy kỳ lạ: “Chuyện gì lạ thế? Đi giao hàng mà cũng có thể đi nhầm chỗ à? Người giao hàng ấy thật thiếu chuyên nghiệp nhỉ?”

Nghe tới đây thì bà Giang cũng chỉ nở nụ cười gượng: “Ai bảo là không thể chứ? Bà đi vào trong ngồi trước đi, tôi đi gọi điện thoại lại cho Tiểu Bạch, giục nó nhanh lên một chút.”

“Được”

Thế nên bà Giang đã lập tức vào phòng vệ sinh và gọi điện thoại cho Giang Tiểu Bạch.

“Mẹ, mẹ gọi con quay về là để mẹ đối xử với con như thế sao? Mẹ nhốt con ở ngoài cửa, còn nói con là người giao đồ ăn nữa, sao con lại không biết là con đã đổi nghề nhỉ?”

Bà Giang thở hồng hộc mà đáp lại: “Con, con bé này, con nói thế mà không biết xấu hổ à, con xem con đang mặc thành ra cái dạng gì đi, con là con gái của Đỗ Tiêu Vũ mẹ đấy, sao con có thể lôi thôi lếch thếch như vậy chứ, con là con gái, con gái đó!”

Vừa nói xong câu cuối cùng, bà Giang gần như là nghiến răng nghiến lợi, bà ấy giận dữ đến nỗi đầu óc choáng váng. “Con gái thì sao chứ?

Con mặc như vậy rất thoải mái như vậy mà? Con cũng đâu có mặc bộ đồ giẻ rách gì, vả lại con cũng chẳng làm cho người khác cảm thấy gai mắt” Giang Tiểu Bạch lại không cho rằng điều bà nói là đúng, cô ấy nói tiếp: “Mẹ, ngược lại là mẹ đó, không phải là mẹ luôn chú trọng đến hình tượng của bản thân mẹ sao? Sao bây giờ mẹ lại chịu núp ở trong phòng vệ sinh để gọi điện thoại cho con rồi? Lúc nói chuyện, mẹ thử ngẩng đầu lên mà nhìn vào trong gương xem, chắc chắn bây giờ mẹ đang nghiến răng nghiến lợi, mẹ không muốn giữ hình tượng sao?”

Bà Giang bị con gái nói như vậy, thì quả nhiên là bà ấy đã ngẩng đầu lên và nhìn vào gương trong vô thức, đúng như lời cô ấy nói, bà ấy nhìn thấy bộ mặt đang nghiến răng nghiến lợi đầy dữ tợn ấy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bà Giang lập tức bị chính bản thân bà làm cho hoảng sợ, sau đó bà ấy vội vàng chỉnh đốn lại tỉnh thần.

“Thế nào rồi mẹ? Có phải mẹ bị dáng vẻ bây giờ của mẹ dọa sợ rồi không?” Ở đầu dây bên kia bắt đầu truyền đến tiếng cười khanh khách của Giang Tiểu Bạch.

Bà Giang hít sâu vào một hơi, bà ấy cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, sau khi đã lấy lại được bình tĩnh thì bà mới nhẹ giọng nói với Ginag Tiểu Bạch: “Bây giờ con đi vào trong cầu thang trước cho mẹ, không được phép bước ra ngoài, sau khi mẹ tiễn người ta về thì mẹ sẽ cho con vào.”

Giang Tiểu Bạch: “… Mẹ, mẹ trả thù con nhanh đến thế sao? Đi vào trong cầu thang ư?

Bây giờ người ta ai cũng đều đi thang máy, trong cầu thang có nhiều bụi bặm lắm mẹ ơi. Con không muốn đi đâu”

“Không muốn đi thì cũng phải đi, ai bảo con ăn mặc lôi thôi lếch thếch như vậy làm gì, nếu con dám đi ra ngoài thì con nhất định sẽ biết tay mẹ.”

Vừa nói dứt lời, bà Giang đã trực tiếp ngắt cuộc gọi với Giang Tiểu Bạch.

Giang Tiểu Bạch đứng cầm điện thoại ở bên ngoài suốt nửa buổi trời, nghĩ tới nghĩ lui thì cô ấy cũng đành chọn cách cam chịu số phận mà đi vào cầu thang, xem như là cô xui xẻo đi, nếu không vào thì lát nữa cô sẽ bị bạn của mẹ cô bắt gặp mất, ắt hẳn là vận mệnh sau này của cô sẽ rất thê thảm đây.

Thế nên sau khi suy nghĩ kỹ lại, Giang Tiểu Bạch đành phải nghe theo thôi.

Mà ở bên kia, sau khi bà Giang biết chắc chắn là Giang Tiểu Bạch đã ở trong cầu thang, thì bà ấy mới nói một vài lời với người bạn thân của mình rồi tiên người đó ra về.

Người đó vừa mới vào trong thang máy thì Giang Tiểu Bạch đã lập tức bước ra từ trong cầu thang.

“Thưa mẹ đáng kính của con, con mà ngồi ngốc ở trong đó lâu thêm một chút nữa, rất có thể là con sẽ nóng đến mức sinh bệnh đấy”

Giang Tiểu Bạch vừa mở miệng than thở vừa nhìn về phía cầu thang, bà Giang trừng mắt nhìn cô ấy một cách giận dữ: “Con còn bảo nóng đến mức sinh bệnh à? Thế sao con cứ ru rú trong nhà mãi mà vẫn chưa cảm thấy bí bách rồi sinh bệnh nhỉ? Dù sao thì con cũng được hít thở luông không khí mới mẻ ở trong cầu thang rồi đấy”

“Mẹ, mẹ nói nghe cứ như cả phòng này không có lấy một luồng không khí mới mẻ vậy, thế bây giờ con còn cần phải vào nhà không mẹ?”

“Dĩ nhiên là có rồi!” Bà Giang lôi Giang Tiểu Bạch vào trong phòng: “Con đi vào đây cho mẹ”

Sau đó, bà ấy nhanh chóng đóng cửa sầm lại một tiếng, vì bà ấy lo sợ sẽ để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Tiểu Bạch.

“Con có phải là con gái của mẹ không thế, suốt ngày cứ ăn mặc theo cái kiểu quỷ này, cũng chẳng biết ăn diện gì cả? Chiều nay đi xem mắt, không lẽ là con muốn mặc cái kiểu như thế thế đi gặp người ta à?” Nghe bà ấy hỏi như vậy, Giang Tiểu Bạch tỏ ra hững hờ mà nhún vai một cái: “Đúng vậy ạ, có gì là không thể chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc