Nghe lời này, Đậu Nhỏ liền sửng sốt.
Vốn dĩ Uất Trì Kim tìm cậu bé để nói chuyện này, nói mấy ngày nữa Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm sẽ quay về nước, hỏi cậu bé có muốn đi theo về không, hay là muốn ở lại với ông cụ.
Nếu như mà ở lại với ông cụ, ông cụ sẽ không còn cô đơn nữa.
Để Đậu Nhỏ ở lại, Uất Trì Kim còn giả bộ đáng thương trước mặt cậu nhóc.
Nhưng mà bây giờ lại không giả bộ nữa, bỗng nhiên ông cụ cảm thấy như vậy sẽ không công bằng đối với đứa bé.
Đương nhiên Đậu Nhỏ cũng biết mưu tính của Uất Trì Kim, dù sao cậu bé cũng là một đứa trẻ rất thông minh.
Vì vậy cậu bé lập tức nói mình bằng lòng ở lại với Uất Trì Kim.
Mami đã rất khổ rồi, không thể để mami phải chịu khổ thêm nữa, lúc đó Đậu Nhỏ chỉ nghĩ như vậy. “Ông có ngoại, nếu như Đậu Nhỏ theo mẹ và nước, vậy thì một mình ông cố ngoại sẽ rất cô đơn đấy, Đậu Nhỏ thương ông có ngoại lắm, không theo mari vě dâu."
Nghe thấy vậy, lòng Uất Trì Kim khẽ động. "Cháu thương ông cố ngoại, vậy cháu không thương mami cháu à?"
Đậu Nhỏ chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Mami còn có daddy ở bên mà, nhưng mà ông có ngoại... không có ai cả, vì vậy Đậu Nhỏ muốn ở lại với ông cố ngoại." "... Đứa trẻ ngoan."
Uất Trì Kim xúc động, đưa tay ôm lấy Đậu nhỏ vào lòng mình, bộ dạng vô cùng cảm động.
Nhiều năm thiếu đi tình thân như vậy, không nghĩ đến lại có thể tìm thấy trên người Đậu nhỏ.
Trên đường về, Hàn Mộc Tử lo lắng mà nhìn Dạ Mạc Thậm một cái, bộ dạng cứ muốn nói rồi lại thôi.
Da Mạc Thâm nhìn qua, ánh mắt thản nhiên mà dừng lại trên mặt cô: "Lo cho Đầu Nhỏ hà?"
Hàn Mộc Tử gật đầu, "Yên tâm đi, ông ngoài rất yêu thương nó, hơn nữa, nếu như em thực sự không nở, đến lúc đó chúng ta cử trực tiếp đưa nó về nước." "Nhưng mà bên phía ông ngoại "Nếu ông đã nhận em rồi, sau này chắc cũng không làm khó dễ em nữa đâu, huống chi ông ấy còn quý Đậu Nhỏ như vậy nữa?" "Thực ra ông ngoại anh rất tốt, không chỉ là người thân mà còn là ân nhân. Để Đậu Nhỏ lại chăm sóc ông ấy em cũng thấy không quá đáng, nhưng mà bây giờ Đậu Nhỏ còn nhỏ tuổi như vậy, đối với nó mà nói thì quá không công bằng rồi."
Còn nhỏ tuổi?
Dạ Mạc Thâm nhớ lại lúc Đậu Nhỏ đặt bẫy mình, thủ đoạn cũng không giống như là một đứa trẻ nên có.
Thậm chí anh cảm thấy rằng, bất cứ chuyện gì Đậu Nhỏ làm cũng đã được suy nghĩ rất kỹ càng, hơn nữa người khác cũng không dễ dàng mà quyết định thay cậu bé được, cho dù là ông cụ nhà anh cũng không được.
Nhưng mà trước mặt Hàn Mộc Từ cậu bé vẫn biểu hiện vô cùng khôn khéo, không hề có chút xảo trá nào, vì vậy căn bản Hàn Mặc Tử không biết con trai của minh khó ưa đến thế nào. "Cứ đợi đi, còn thời gian mà "
Cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Nếu như có thể, Hàn Mộc Tử vẫn có chút ích kỷ. cô vẫn muốn. Đậu Nhỏ đi cùng mình về nước, về phần Uất Trì Kim, nếu như ông cụ đồng ý, thì cả nhà sẽ vui về về cùng nhau sẽ rất vui vẻ.
Chỉ sợ ông cụ... không đồng ý.
Tiêu Túc xuống tầng đi mua một chiếc bật lửa và gói thuốc lá, sau đó tựa và ban công mà hút thuốc, cơn gió lạnh đưa mùi thuốc lá bay đi, ngày từ đầu anh chỉ đứng đó, nhưng sau đó lại cảm thấy hút thuốc cũng không có gì vui, cứ đơn giản dập đi. Sau đó ngồi xuống ghế ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời.
Bỗng nhiên trong đầu truyền đến một âm thanh. "Cốc cốc cốc."
Ánh mắt Tiêu Túc khẽ động, đứng vậy đi qua xem xem. "Cốc cốc cốc."
Là tiếng gõ cửa, nhìn qua cửa sổ nơi ban công, Tiêu Túc nhìn thấy một hình bóng đứng ở trong phòng Hàn Thành, cứ đập cửa liên tục.
Tiêu Túc mở cửa đi ra, phát hiện người gõ cửa là Tiểu Nhan.
Tiêu Túc liên lập tức nhu mì, cô nhóc này không phải là vừa ngủ say rồi sao? Sao lại dậy đập cửa loạn lên rồi? "Mở cửa, mờ của đi."
Cốc cốc cốc.
Bởi vì gõ hồi lâu mà không thấy ai trả lời, vì vậy Tiểu Nhan lại bắt đầu gõ tiếp, vừa gõ vừa gọi bên kia mở cửa. "Mở cửa nào, mở cửa. Tôi biết là anh đang ở đó, anh mau mở cửa đi."
Lần này Tiểu Nhan trực tiếp dùng tay đánh, rất nhanh đánh cho tay đỏ lên.
Bỗng chốc một bóng người đi đến, trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô ấy, lôi cô ấy đến bên cạnh. "Cô đang làm gì vậy? Say thành cái dạng này về nhà ngủ đi." "Ở?" Tiểu Nhan trợn tròn mắt, giống như đang cố gắng nhận ra người trước mắt là ai, nhìn cả nửa ngày, bỗng nhiên cô ấy kêu lên một tiếng: "Là Tiêu Túc nha tôi đang gỗ của Hàn Thanh mà, hư, anh đừng có ngăn Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy
Nói xong, Tiểu Nhan đẩy Tiêu Túc ra, xoay người muốn rời đi.
Đi được vài bước, lại phát hiện bản thân cán bán văn bất động.
Tiểu Nhan quay đầu lại, phát hiện Tiêu Túc vẫn đang cầm cổ tay cô ấy, cô ấy định vùng ra một cái, nhưng sức Tiêu Túc rất lớn, lại cứ nắm chặt, căn bản alf cô không thể tránh được. Vùng vẫy một lát, Tiểu Nhan nhắn mũi: "Anh kéo tôi lại làm cái gì vậy? Tôi có chuyện quan trọng phải làm mà, buông tôi ra đi."
Chuyện quan trọng...
Rõ ràng người kia, căn bản chưa thèm nhìn cô ấy một cái, cô ấy lại xem anh ấy như bảo bối.
Cô vì anh ấy mà say hai lần, nhưng mà người đứng bên cạnh cô, vẫn luôn là bản thân mình.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Tiêu Túc có hơi rưng rưng, lực trên tay lại mạnh hơn một chút. "Chuyện quan trọng? Một người đàn ông không thèm xem cô ra gì thì có gì quan trọng cơ chứ? Cô có thể suy nghĩ rõ một chút không hả, anh ta căn bản không thích cô, cô cử u mê không chịu tỉnh như vậy, có vui không hả?" . Kiếm Hiệp Hay
Mặc dù Tiểu Nhan đã say, nhưng vẫn còn một chút lý trí, có thể nghe rõ ràng được lời Tiêu Túc nói. Rất nhanh khuôn mặt cô liền tại nhớt đi. Cô căn chặt môi dưới, tức giận mà trừng mắt nhìn
Tiêu Túc. "Anh nói hươu nói vượn gì thế hả? Chuyện của tôi, không cần anh quan tâm, bỏ tôi ra!"
Cô dùng sức muốn vùng vẫy thoát khỏi tay Tiêu Túc, Tiêu Túc văn nắm chặt lấy cổ tay cô, không buông ra.
Giọng nói của Tiểu Nhan lớn hơn: "Tôi bảo anh buông ra!"
Tiêu Túc: ""
Im lặng một chút, cuối cùng Tiêu Túc cũng buông tay ra.
Tiểu Nhan rút tay về, sau đó Tiêu Túc liền nhìn thấy cổ tay trắng nõn của cô có vết xanh trắng, là do vừa này cậu ta đã dùng lực hơi quá rồi.
Tiêu Túc khẽ giật giật khỏe môi, muốn nói một cái gì đó, Tiểu Nhan lại hừ một tiếng, quay người rời đi.
Nhìn thấy cô lại đi về phía phòng Hàn Thanh, nhưng mà trong phòng thực sự là không có ai, Tiểu Túc vừa tức vừa đau lòng, tiến lên ngăn cô lại "Đừng đi nữa, anh ta không ở trong phòng đầu. "Tránh ra". "Đi cũng có chuyện gì có chứ? Chẳng lẽ tôi lửa cô hay sao? Đừng nói là anh ta không ở trong phòng, cô gọi cũng không có ai đắp lại, cho dù là anh ta có ở trong phòng, cũng không thèm ra ngoài gặp cô đâu, tự mình đa tình cũng có mức độ thôi chứ?"
Tiểu Nhan dừng lại, không thể tin được mà trừng mắt nhìn Tiêu Túc: "Tiêu Túc, anh cho rằng anh là ai hả? Chi uống rượu với tôi hai lần mà anh có tư cách quản lí tôi hà? Tôi nói cho anh biết... a..."
Nhưng mà cô còn chưa kịp nói được hết câu, bởi vì Tiêu Túc đột ngột tiến đến áp cô lên tường lạnh lẽo, trước mắt trở nên tối đen, môi liền truyền đến một cảm giác rất ấm áp.