*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Sau khi nhắn xong, Giang Tiểu Bạch đặt điện thoại xuống và tiếp tục tự trang điểm.
Lúc đầu cô ấy chỉ định mặc như lúc đi tham dự tiệc như bình thường, nhưng mới sáng sớm Đỗ Tiêu Vũ đã tới rồi nhìn chằm chằm cô ấy và nói cô ấy trang điểm rồi hằng tới.
Con gái nhà người ta đều có đôi có cặp, trang điểm xinh đẹp như thế nên Giang Tiểu Bạch cũng phải thế.
Giang Tiểu Bạch không lay chuyển được mẹ mình, chỉ đành đồng ý, sau đó đi thay quần áo. “Cái này cũng tạm được, đúng rồi, bạn trai con đầu? Nhớ hôm nay phải gọi cả cậu ấy tới đấy.”
Giang Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi khẽ họ một cái: “Con biết rồi, anh ấy đang bận đi giải quyết vài việc, tối nay sẽ tới, chúng ta đi trước đi.”
Nghe thấy thế, Đỗ Tiêu Vũ cau mày đầy nghi ngờ: “Nó không tới đón con à?” “Đúng vậy, anh ấy bận vài việc, chúng ta đi trước đi mẹ.
Bà ấy vẫn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm côấy. “Mẹ, mẹ còn chưa tin con à? Anh ấy sẽ đến mà, mẹ cứ yên tâm đi.”
Giang Tiểu Bạch dắt bà ấy đi ra ngoài, sau đó hai người cùng lên xe, vừa lên xe bà ấy lại không nhịn được mà cằn nhằn. “Việc gì mà quan trọng thế, hai đứa đã hẹn mà nó còn chưa tới à?” “Tiểu Bạch, con không muốn ra mắt, việc con qua lại với bạn trai mẹ cũng không ngăn cản, không quản con, nhưng con chuyển toàn bộ đồ đạc qua nhà cậu ta rồi biến nhà mình thành cái gì vậy chứ, trong nhà cậu ta không có những thứ đấy à? Chẳng lẽ cậu ta nghèo lắm à?”
Giang Tiểu Bạch: "... Mẹ đang nghĩ cái gì vậy?”
Nhưng đúng là Giang Tiểu Bạch không biết Tiêu Túc có nghèo hay không, với lại đối với cô ấy, cậu ta có tiền hay không cũng chẳng quan trọng, Giang Tiểu Bạch cô không phải loại con gái tham vật chất.
Cô ấy có tiền của mình, có thể tự kiếm ăn, cho nên đối với cô ấy, đàn ông có tiền hay không không quan trọng.
Quan trọng là tính cách, phong thái và nhân phẩm của người đàn ông đó như thế nào.
Đỗ Tiêu Vũ nghiêm túc nhìn con gái mình, cô ấy kế thừa vẻ đẹp của bà ấy, dù bình thường không trang điểm thì ngũ quan vẫn rất đẹp, bây giờ trang điểm lên, mặc một cái váy khiến cô ấy càng thêm tỏa sáng.Theo lý thuyết, hẳn là dáng vẻ xinh đẹp này sẽ tìm được một người đàn ông rất tốt.
Nhưng Giang Tiểu Bạch có năng lực kiếm tiền, hơn nữa cô ấy cũng không quan tâm tới mấy chuyện khác cho nên vẫn độc thân tới tận bây giờ.
Mà Đỗ Tiêu Vũ cũng không phải loại người bán con gái để cầu vinh hoa phú quý.
Nếu Tiêu Túc thật sự rất nghèo thì chỉ cần Tiểu Bạch thích, bà ấy sẽ tác thành cho hai người bọn họ.
Nghĩ tới đây, Đỗ Tiêu Vũ không nói gì nữa.
Trình tự của tiệc mừng thọ bảy mươi lần này là thế này, ban đầu định tổ chức tiệc mừng thọ ở Giang Trạch, nhưng sau đó con trai trưởng của nhà họ Giang lại đề nghị tổ chức ở khách sạn, bởi vì trước đây đều tổ chức ở Giang Trạch rồi, nên lần này muốn đổi mới.
Thế là tiệc mừng thọ được tổ chức trong khách san.
Ba người con trai của nhà họ Giang, ba Giang Tiểu Bạch là con trai thứ ba, người anh cả lấy vợ ba năm nhưng vẫn không có con, sau khi ly hôn thì lấy một người phụ nữ khác và sinh ra ba người con trai, cộng thêm sau đó sự nghiệp của con cả nhà họ Giang phát triển, mở thêm công ty con, cho nên rất được bà cụ nhà họ Giang yêu quý.
Còn con trai thứ tuy không được tốt như con trai cả, nhưng cũng sinh được một nam một nữ nên tất nhiên bà cụ cũng không có ý kiến gì với bọn họ.
Duy chỉ có ba của Giang Tiểu Bạch – Giang Ngạn Kha chỉ sinh được một người con gái là Tiểu Bạch.Sau đó hai người kiên quyết không muốn sinh thêm con nữa
Bởi vì ba mẹ Giang Tiểu Bạch có tư tưởng khác, hai người cảm thấy nếu sinh nhiều thì sẽ không công bằng với con nên quyết định chỉ sinh một mình Tiểu Bạch và nuôi dạy cô ấy thật tốt, coi như là cũng làm tròn trách nhiệm của người làm cha làm mẹ
Nhưng bà cụ nhà họ Giang thì không thích thể bà cụ cảm thấy Giang Ngan Kha là đồ đần, tốt xấu gì cũng sinh một đứa con trai đi, thế mà lại chỉ sinh một đứa con gái.
Lại thêm Giang Tiểu Bạch không phải loại người dùng mấy lời ngon ngọt đề mình nọt, dần dần bà cụ nhà họ Giang càng ghét cô ấy, cho dù Giang Tiểu Bạch làm gì nói gì thì bà cụ nhà họ Giang cũng cảm thấy cô ấy có vấn đề
Cho nêm Giang Tiểu Bạch cũng không thích người bà này của mình,
Thậm chí lúc bà cụ cứ thao thao bất tuyệt là phải sinh con trai, cô ấy còn nghĩ thầm: Mẹ nó nhà chúng ta có ngôi vua cần người thừa kế à? Cứ đời phải sinh con trai, giờ là thời đại mới rồi, vốn dĩ phụ nữ cũng chẳng thua kém gì đàn ông đầy được không
May mà cô ấy là phụ nữ, đúng là dập tắt chi khí của phụ nữ đề làm tăng sự oai phong của đàn ông mà.
Lúc tới khách sạn, Đỗ Tiêu Vũ lấy một cái gương nhỏ ra, chỉnh sửa lại lớp trang điểm của mình, sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì nữa thì mới nói: “Tiểu Bạch, con xem lại xem lớp trang điểm của con có vănđề gì không nữa đi, ổn rồi thì chúng ta xuống xe Không thấy cô ấy đáp lại, Đỗ Tiêu Vũ nghi hoặc.
Tiểu Bạch?
Sau đó bà ấy nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Giang Tiểu Bạch đang dựa vào ghế mà ngủ, Đỗ Tiêu Vũ sững sờ, sau đó liên nổi trận lôi đình, hét lớn: “Giang Tiểu Bạch
Giang Tiểu Bạch đang nằm mơ thì chợt bị mẹ mình rồng một tiếng, cô ấy lập tức bừng tỉnh. “Sao ạ?
Giang Tiểu Bạch định giơ tay lên dụi mắt trong vô thức thì chợt bị mẹ giữ tay lại. “Con định làm gì hả? Đừng quên sáng nay con đã chuốt lông mi và kẻ mắt đấy!”
Giang Tiểu Bạch ngừng lại, sau đó từ từ thu tay về rốt cuộc cũng nhớ lại hôm nay phải làm gì, cô ấy nhìn thoáng qua bên ngoài mới phát hiện bọn họ đã đến nơi rồi. “Ơ, đã đến rồi à? Con có cảm giác như chỉ mới ngủ được một lát thôi mà.” Giang Tiểu Bạch bĩu môi nơi một câu rồi đột nhiên bị Đỗ Tiêu Vũ đánh một cái vào cánh tay. “Tỉnh chưa hà? Người khác thì đều cố ăn diện, còn con thì sao hà, trang điểm làm tóc xong lại ngủ say như chết trên xe, còn không xem xem có chảy nước miếng không đư
Giang Tiểu Bạch nhận lấy cái gương và nhìn thoảng qua, sờ lên bên miệng mình: “May quả, rất sạch sẽ, lúc ngủ con không chảy nước miếng”