“Nhưng mà…” Dạ Lẫm Hàn đột nhiên hỏi lại, anh ta dò xét, nhìn Tiểu Nhan chằm chằm: “Nếu chỉ là chuyện đơn giản như vậy, tại sao Kiều Kiều lại từ chối sự giúp đỡ của tôi?
Tiểu Nhan bối rối, nhưng kiên quyết không thể nói ra, chỉ có thể trả lời: “Bởi vì bây giờ cô ấy đã nhận quá nhiều sự giúp đỡ từ anh rồi, cô ấy cũng đã nói qua với tôi chuyện liên quan đến một tỷ năm mươi triệu kia, phó tổng giám đốc Dạ, Kiều Kiều là kiểu người mà chỉ cần giúp cô ấy chuyện nhỏ xíu thôi cô ấy cũng nhớ rõ trong lòng, sau đó lúc nào cũng nhắc nhở bản thân cô ấy đã nợ những ai, cho nên cô ấy không muốn anh giúp nữa, tôi có thể hiểu tâm tình của cô ấy.”
Nghe vậy, Dạ Lẫm Hàn cảm thấy cũng khá có lý, từ khi giúp mẹ cô ấy một tỷ năm mươi triệu, mỗi lần cô ấy gặp anh đều là dáng vẻ không thoải mái, chắc là do một tỷ năm mươi triệu này rồi.
“Một tỷ năm mươi triệu đó, tôi chẳng cần cô ấy phải trả lại.”
“Chính bởi vì thế, cô ấy mới càng khó chịu.” Tiểu Nhan nghiêm túc nhìn Dạ Lẫm Hàn, thở dài: “Tuy rằng tôi quen biết Thầm Kiều chẳng được bao lâu nhưng tôi biết tính cách của cô ấy quá đơn thuần, chính là kiểu chăm chỉ, bướng bỉnh, còn rất kiên cường. Trong thế giới của cô ấy, chính là phải có nề nếp, đâu ra đấy.
Chắc anh cũng thấy, bởi vì phó tổng giám đốc Dạ một mực muốn giúp cô ấy nên càng khiến cô ấy thấy áy náy.”
Ánh mắt Dạ Lẫm Hàn nhìn Tiểu Nhan ôn hòa hơn một chút, không ngờ cô ấy lại hiểu rõ Thẩm Kiều đến vậy.
“Có lẽ cô ấy không phải cảm thấy áy náy với tôi, chỉ lo nợ tôi quá nhiều không biết làm thế nào mà thôi.”
“Đúng vậy, thực ra tôi cũng hiểu, tôi vốn dĩ không nên làm phiền phó tổng giám đốc Dạ, nhưng… tôi thực sự không biết tìm ai nhờ giúp đỡ nữa.”
Nghe vậy, Dạ Lẫm Hàn cười nhẹ: “Ra sức vì hai người, là vinh hạnh của tôi.”
“Được rồi, nói với anh đến đây thôi, tôi phải đi tìm Thẩm Kiều còn giải thích với cô ấy nữa.”
“Ừ, cứ giao cho tôi.“ Dạ Lẫm Hàn gật đầu: “Tôi sẽ cho cô biết tin nhanh thôi.”
“Cảm ơn phó tổng giám đốc Dạ.”
Sau khi Tiểu Nhan rời khỏi, ngón tay thon dài của Dạ Lẫm Hàn nắm chặt lấy mặt bàn, đăm chiêu nhìn hai cốc nước chưa từng được động vào trên bàn.
Chuyện này… không đúng.
Xem ra anh ta phải điều tra một chút, xem xem… có thể tra ra được gì không.
Thẩm Kiều bắt một chiếc xe trở về biệt thự Hải Giang, cô mới về tới biệt thự không được bao lâu thì Chu Vân nói với cô, Tiều Nhan đến tìm cô, sau đó thấy khó hiểu nên hỏi cô: “Mợ chủ, không phải lúc sáng cô ra ngoài với Tiểu Nhan hả? Sao bây GỠ…”
Vì để tránh Chu Vân nghĩ nhiều, Thẩm Kiều không thể làm gì hơn là nói: “Chắc cô ấy quên đồ gì đó, em dẫn cô ấy vào đây di.”
Sau đó, Chu Vân dẫn Tiểu Nhan vào rồi rời khỏi đó luôn, trong phòng rất yên tĩnh, dọc đường đi, Thầm k Kiều đã bình tĩnh hơn nhiều, Tiểu Nhan vừa thấy cô đã ôm lấy cánh tay cô: “Kiều Kiều, cô vẫn còn giận tôi sao? Mọi chuyện đã giải quyết hết tồi, cô đừng giận tôi nữa được không?”
| “Giải quyết gì rồi?“ Thẩm Kiều Ê khổ tâm mỉm cười: “Vậy là cuối cùng Ê cô vẫn nói cho anh ta biết chuyện đó Í hả?”
ị: Sắc mặt Tiểu Nhan tái nhợt đi (mấy phần, nhanh chóng giải thích với Thẩm Kiều: “Cô đừng hiều lầm, “tôi bịa ra một câu chuyện, anh ta nhất định không biết chuyện này đâu.”
“Cô ngốc sao? Cho dù cô có bịa giỏi đến đâu, thì cuối cùng vẫn sẽ không thay đổi.”
“Nhưng mà…”
“Cô tưởng rằng ai cũng ngốc giống cô sao? Chuyện này cô nói với người khác thì họ cũng chẳng tin được mấy phần, huống hồ là Dạ Lẫm Hàn, anh ta thông minh như vậy, chắc chẳng cần đoán cũng biết được đại khái rồi.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan không nhịn được trợn mắt lên: “Không đến mức đó chứ? Người bình thường làm sao có khả năng suy đoán ra nhiều chuyện như vậy được, huống chỉ anh ta là anh trai của cậu Dạ, sẽ không liên tưởng đến mới đúng.”
“Không nghĩ ra thì chẳng lẽ anh ta không biết đi điều tra sao?” Thẩm Kiều bất đắc dĩ nhìn cô ấy, thở dài nói: “Cô còn không rõ Dạ Lẫm Hàn là ai, anh ta không đơn giản như cô nghĩ đâu.”
Chủ yếu là vì anh ta ngụy trang quá giỏi, nếu là người khác chắc chắn không biết Dạ Lẫm Hàn là hạng người thế nào. Thẩm Kiều được ông cụ nói cho mới biết bản chất bọn họ đều đang đấu đá lẫn nhau. Hơn nữa lúc trước, chính miệng Dạ Lẫm Hàn nói ra câu kia với cô, khiến cô biết Dạ Lẫm Hàn tuyệt đối không ôn nhu như vẻ bề ngoài, và anh ta cùng không hề đơn giản, lần này Tiểu Nhan nói với anh ta chuyện này, nhất định anh ta sẽ nhận ra gì đó, đến lúc đó anh ta sẽ đi điều tra cho rõ.
“Lễ nào tôi nhìn lầm người rồi sao?” Tiểu Nhan cúi đầu, lầm bẩm: “Có lẽ tôi không biết anh ta rốt cuộc là hạng người gì? Nhưng khả năng nhìn người của tôi cũng không sai đâu, tôi chỉ biết, anh ta sẽ không hại cô.”
Thẩm Kiều cười nhạt: “Chẳng lẽ, tấm lòng tốt nhưng lại làm chuyện xấu? Bỏ đi, việc đã đến nước này, tôi R ‘cũng không thể nói gì được nữa.”
“Này… cô thực sự vẫn còn giận sao? Kiều Kiều, tôi chỉ muốn tốt cho cô.”
Nhìn Tiểu Nhan, bỗng nhiên Thẩm Kiều có chút bất đắc dĩ, nói thật thì Tiểu Nhan thực sự lo cho cô, tuy rằng trong quá trình đó, cô đã cật È lực ngăn cản, nhưng không ngờ kết cục vẫn như vậy.
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, còn gì để tức giận nữa.” Thẩm Kiều nhẹ nhàng nói.
Cô không tức giận, biểu tình lúc này chỉ khiến Tiểu Nhan sợ hơn, Tiểu ‘Nhan bước lên vài bước nữa, lắc lắc tay cô: “Kiều Kiều…”
“Cũng không còn sớm nữa, cô trở về trước đi.”
Tiểu Nhan: “Tôi…”
Thẩm Kiều bó tay: “Vừa nãy là do tôi hơi kích động, tôi biết cô chỉ muốn tốt cho tôi, để chú Kim đưa cô về di.”
Sau đó, Thẩm Kiều bảo Chu Vân dẫn Tiểu Nhan đi tìm chú Kim, trước khi đi, Tiểu Nhan còn ôm cô một cái, bảo cô ngày mai nhất định phải đến tìm cô ấy, Thẩm Kiều đồng ý.
Chờ Tiểu Nhan rời khỏi rồi Thầm Kiều nhìn bóng đêm trải dài ngoài cửa sổ, sợ rằng… sau này không thể yên bình được nữa.
Thực ra nếu như không tìm Dạ Lẫm Hàn thì ngày đó sớm muộn gì cũng tới thôi, phải không?
Nhưng mà… không ngờ lại nhanh như vậy.
Tin tức phía Dạ Lẫm Hàn rất nhanh, ngày hôm sau đã cho Tiều Nhan biết, còn hẹn sẵn thời gian rồi, bảo các cô đến tối sẽ gặp mặt nói chuyện.
Tiểu Nhan gọi điện thoại cho Thẩm Kiều, Thẩm Kiều cũng không từ chối, đồng ý luôn.
“Vậy hẹn tối nay gặp lại, ban ngày cô không cần phải tới tìm tôi “
nữa.
“Được.” Thẩm Kiều gật đầu.
Đến lúc chạng vạng, Thẩm Kiều thay đồ chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc gặp phải Dạ Mạc Thâm đi làm về sớm.
Dạ Mạc Thâm thấy bộ đồ cô đang mặc, hỏi: “Muốn ra ngoài sao?”
Thẩm Kiều sửng sốt, sau đó gật đầu, hỏi lại: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Dạ Mạc Thâm nhìn cô một cái, mím môi, một lúc sau mới nói: “Phải tham gia tiệc rượu.”
Dứt lời, Tiêu Túc bước lên phía trước, đưa một cái hộp cho cô.
“Đây là?“ Thẩm Kiều hơi nghỉ hoặc nhìn cái hộp một chút rồi hỏi: “Đồ gì đây?”