Hàn Thanh đi đến ngồi xổm trước mặt cô ấy, đưa tay nhẹ nhàng võ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Nhan Nhan?”
Tiểu Nhan ngủ rất say, Hàn Thanh kêu một lúc lâu cô ấy mới ung dung tỉnh lại, mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn người ngồi trước mặt. “Ưm. Cô ấy kêu một tiếng, bộ dạng giống như còn rất buồn ngủ, Hàn Thanh nhẹ nhàng vươn tay đỡ lấy cằm của cô ấy, giọng điệu ôn nhu: “Ngủ đủ chưa?”
Vẻ mặt của Tiểu Nhan lúc đầu còn có chút mê man, thế nhưng sau khi thấy rõ người trước mặt là ai, trên mặt cô ấy nở một nụ cười hồn nhiên: “Anh trở về rồi ư?”
Bởi vì cô gái ngâm mình trong bồn tắm lâu cho nên khuôn mặt trắng nõn bây giờ đỏ bừng, đôi mắt trong veo như mặt hồ.
Cái bộ dạng này….
Yết hầu Hàn Thanh co giật, giọng điệu trầm thấp đi mấy phần: “Ừm, đã về.”Tiểu Nhan hồn nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Anh đi làm gì vậy?”
Hàn Thanh: “…
Hô hấp anh lộn xộn, né tránh ánh mắt của cô gái nhỏ: “Em đứng dậy trước đi, nhiệt độ nước đã trở nên lạnh rồi, còn ngâm nữa thì em sẽ bị cảm mất.”
“Hả?”
vẻ mặt Tiểu Nhan không hiểu nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Hàn Thanh có chút buồn cười, không phải cô gái này ngủ đến ngốc, không phân biệt được tình trạng trước mắt rồi đấy chứ? Thế là Tiểu Nhan cứ yên lặng nhìn người ở đối diện mấy giây, sau đó giống như là cô nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt hơi thay đổi, hậu tri hậu giác cúi đầu xuống. “Á!”
Sau khi ý thức được mình đang ở đâu, Tiểu Nhan kinh sở hét lên một tiếng, cả người chui tọt vào trong nước.
Nhưng mà không đợi cô chui hết người vào nước, Hàn Thanh đã vươn tay nhắc vai cô ấy lên, bất đắc dĩ nói: “Đã nói với em là nước lạnh rồi, em còn chui vào trong nước?”
“Nhưng mà, nhưng mà….” Tiểu Nhan lắp bắp nhìn anh ấy, khẩn trương đến mức nói không rõ. “Hửm?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thanh hiện lên một nụ cười như có như không, anh cúi người hơi xích lại gần cô ấy, giọng điệu mang theo một tia trêu tức: “Đêm qua lúc em chủ động nhóm lửa, thật không giống như bây giờ.Nhắc đến chuyện tối qua, vẻ mặt Tiểu Nhan càng đỏ hơn, cô ấy lúng túng cắn môi dưới: “Cái đó… Tối hôm qua em vì giúp anh, cho nên mới… “Hửm?”
Hàn Thanh cười như có như không nhìn chằm chằm cô ấy: “Chẳng lẽ là em không có chút tâm tư riêng nào sao?”
Tâm tư riêng? “Làm sao có thể? Em… Còn lâu em mới có tâm tư riêng! Em hoàn toàn là vì muốn giúp anh đó! Nếu không phải nhìn thấy anh chịu khổ như vậy, em, em sẽ không…
Nói đến đoạn sau, vẻ mặt Tiểu Nhan đỏ bừng cả lên, rõ ràng là không nói được nữa.
Cô phủ nhận triệt để, hoàn toàn không thừa nhận mình có tâm tư riêng, Hàn Thanh biết nếu mình mà còn đùa nữa thì không chừng cô gái nhỏ sẽ đỏ ửng cả người mất, anh thu cái tay đang nâng cằm cô lại, thở dài nói: “Cô gái qua sông rút ván.” Dứt lời, anh ấy cúi đầu hôn cô ấy.
Tiểu Nhan vừa định nói mình qua cầu rút ván, dù sao thì mục đích của cô ấy cũng là ngủ với nha ấy, cô ấy không muốn thừa nhận là mình chủ động, gắt gao một mức chắc chắn mình vì muốn giúp anh ấy là vì muốn bảo vệ mặt mũi phụ nữ, hừ! Ai biết Hàn Thanh lại đột nhiên hôn cô, cô ấy sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không biết phải phản ứng như thế nào.
Mãi đến khi hàm răng bị cạy mở ra cô mới phản ứng được, Hàn Thanh đang hôn cô với sức mạnh vànhu cầu của một người đàn ông trưởng thành.
Hơn nữa tay của anh….
Tiểu Nhan ưm một tiếng, một giây sau eo cửa cô đã bị siết chặt, bị xách ra khỏi bồn tắm.
Ngay khi cô ấy cho là sắp xảy ra chuyện gì đó, Hàn Thanh lại lấy khăn tắm ở bên cạnh cuốn lấy người cô ấy, sau đó lui ra. “Mặc quần áo vào, sau đó chuẩn bị ra ngoài ăn c.” Sau đó Hàn Thanh di ra khỏi nhà tắm không quay đầu lại.
Mặc kệ Tiểu Nhan đang đứng ngơ ngác ở đó.
Mấy phút sau, Tiểu Nhan mặc quần áo đi ra, vừa nhìn thấy Hàn Thanh là cô lại nghĩ đến chuyện đêm qua, mà nghĩ đến chuyện đêm qua thì cô lại không nhịn được mà đỏ mặt, sau đó lại không nhịn được nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng tắm, vẻ mặt càng đỏ hơn. “Cứ tiếp tục đỏ mặt là em sẽ quen” Hết lần này đến lần khác Hàn Thanh toàn trêu chọc cô, cả người Tiểu Nhan đều cảm thấy khó chịu, nhảy qua chỉ trích anh ấy: “Cái tên xấu xa nhà anh, tối hôm qua em đến giúp anh, thế mà anh lại đối xử với ân nhân của mình như thế sao? Còn giễu cợt em!”
Ngón trỏ của cô ấy chỉ vào Hàn Thanh, Hàn Thanh không thèm nhìn, trực tiếp nắm lấy đầu ngón tay của cô, sau đó dùng sức kéo cô vào trong lòng, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần khàn khàn. “Anh giễu cợt em chỗ nào?”
Anh ấy cúi đầu, mỗimỏng dán lên vành tại cô: “Nhan Nhan nhà anh hiểu lòng người như thế, anh yêu thương còn chưa đủ, làm sao có thể diễu cợt được?”
Nhan Nhan….
Đoàng.
Cả khuôn mặt Tiểu Nhan hoàn toàn đỏ ửng, cô ấy mở to mắt, bộ dạng không thể tin được.
Thế mà anh ấy…… Lại gọi cô là Nhan Nhan? Không ngờ vừa lăn giường xong, tỉnh dậy cách xưng hô cũng thay đổi luôn.
Cái tên Nhan Nhan này được phát ra từ đầu lưỡi của Hàn Thanh, giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe.
Tiểu Nhan cảm động muốn khóc.
Cô kéo tay áo của anh ấy, cắn môi dưới, vẻ mặt đỏ ửng không nói lên lời.
Bởi vì chuyện tối hôm qua, cho nên tình cảm cả hai người gia tăng thêm mấy độ, mà Tiểu Nhan lại càng đỏ mặt hơn lúc trước, nhưng mà cô lại có tự tin hơn lúc trước.
Bởi vì cô ấy đã ngủ được với nam thần! Đời này không còn gì tiếc nuối nữa.
Nhưng mà quan trọng nhất chính là, Tiểu Nhan đột nhiên nghĩ đến một việc vô cùng quan trọng, cô ấy nghiêm túc nhìn Hàn Thanh, có chút khó khăn mở miệng: “Cái đó… Hình như chúng ta không có sử dụng biện pháp an toàn” Hàn Thanh: “…Nghe vậy, anh ấy cũng trở nên trầm mặc.
Tình huống lúc ấy đặc biệt, không kịp nghĩ cái gì, hơn nữa lúc bọn họ đi căn bản cũng không nghĩ đến chuyện này, cho nên không chuẩn bị cái gì cả. Về sau khi Hàn Thanh tỉnh táo lại cũng nghĩ tới cái này, lúc đầu anh ấy hơi nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng tiêu tán.
Anh ấy với cô gái nhỏ ở bên nhau, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tách ra, cho nên coi như cho dù Tiểu Nhan có trúng vé số thì anh ấy cũng sẽ phụ trách tới cùng.
Nhưng mà lúc này cô gái nhỏ vẫn chưa biết ý anh ấy, vẫn còn đang nói: “trên hòn đảo nhỏ này hình như không có tiệm thuốc, nếu đợi đến lúc chúng ta rời khỏi hòn đảo nhỏ thì có khả năng sẽ không kịp Nếu như có tiệm thuốc, cô ấy có thể mua thuốc tránh thai.
Thế nhưng ở bên trên hòn đảo này chỉ có công trình giải trí.
Nghĩ tới đây, lông mày cô gái nhỏ không nhịn được mà nhíu lại, nhưng mà cô ấy nhanh chóng nghĩ tới cái gì đó”
“Đúng rồi, mấy cặp vợ chồng đi cùng chúng ta đều đã kết hôn hết, đoán chừng là họ không muốn có con sớm, cho nên chắc là sẽ có chuẩn bị, em đi hỏi một chút.
Tiểu Nhan vừa mới di chuyển cơ thể thì đã bị Hàn Thanh kéo lại.
Giọng điệu của anh chuyển sang bất đắc dĩ. “Em cũng biết người ta là vợ chồng, cho dù không dùng biện pháp an toàn thì cũng không có vấn đề.
Hơn nữa, nếu có biện pháp thì ai sẽ mang theo thuốc tránh thai bên người?”
Tiểu Nhan bị anh ấy nói như vậy, lập tức trở nên yên lặng, cánh môi cô ấy khế run lên, nhìn Hàn Thanh: “Vậy, phải làm sao bây giờ? Nếu không thì…. Chúng ta trở về đi?”