*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Dạ Mạc Thâm ngồi đó không nhúc nhích. Dù anh biết Đậu Nhỏ là đang cố ý làm nũng với anh như vậy trước mặt Hàn Mộc Tử thôi, nhưng con trai mình mà làm nũng với mình, không còn nghi ngờ gì nữa, anh không hề có chút sức kháng cự nào.
"Ba, có được không vậy? ba."
Tuy Đậu Nhỏ là một cậu bé, nhưng lúc làm nũng thật sự không kém con gái là bao.
Dạ Mạc Thâm hơi nhíu mày lại, giây tiếp theo liền dùng bàn tay to đặt lên cổ cậu nhóc, thấp giọng nói: “Con đã lớn cỡ nào rồi mà còn muốn ba bế con về?"
"Nhưng dù sao thì con cũng chỉ là một đứa nhóc mà "Đậu Nhỏ chớp mắt, gương mặt đầy vẻ ngây thơ đơn thuần và lương thiện, vô cùng vô hại.
Khỏe môi Dạ Mạc Thâm giật giật. Thằng nhóc này cảm thấy bản thân là trẻ con cho nên muốn làm gì thì làm sao?
Hàn Mộc Tử thì sao? Cô bức thiết hi vọng hai ba con Đậu Nhỏ và Dạ Mạc Thâm có thể buông bỏ tất cả thành kiến, cho nên khi Đậu Nhỏ yêu cầu chuyện này với Dạ Mạc Thâm, cô liền cảm Đậu Nhỏ thực sự quá hiểu lòng người khác rồi.
Cho nên khi Dạ Mạc Thâm còn chưa đồng ý, Hàn Mộc Tử đã mở miệng trước. “Vậy hai người uống hết nước rồi mau chóng
về phòng đi. Đậu Nhỏ, để ba con bế con về.”
Đậu Nhỏ tươi cười: “Vâng, mẹ."
Dạ Mạc Thâm: "..."
Anh nhìn Đậu Nhỏ chốc lát, âm thầm chấp nhận số phận.
Đành chịu, dù sao thì ngày tháng còn dài, một đêm nay cũng không tính là gì.
Đợi khi anh tìm được cơ hội sẽ hỏi rõ sự tình
lần nữa.
Vừa hay lúc này từ phòng khách lại vang lên tiếng bước chân. Ba người đồng thời ngừng lại, rất nhanh đã nghe ra tiếng của Tiêu Túc.
“Í, sao đèn phòng bếp vẫn còn sáng vậy?”
Tiêu Túc dậy đi tìm nước uống, trùng hợp muốn đi xuống bếp, thấy đèn phòng bếp còn sáng nên liền đi tới đó.
Đúng lúc này, Dạ Mạc Thâm trực tiếp đưa tay nhấc Đậu Nhỏ lên nhét vào trong lòng mình, nhét xong liền đi ra bên ngoài. Từ trong ngực vang lên tiếng Đậu Nhỏ kêu lên: "A, ba xấu xa, ba bỏ con xuống!"
Dạ Mạc Thâm cúi mắt xuống nhìn: “Không phải kêu ba bế con về phòng sao? Bế con về ngay đây.”
Đậu Nhỏ: “Ba vô lại, đây mà là bế à? Mẹ, ba ức hiếp con!”
Hàn Mộc Tử nhíu đôi mày thanh tú nhìn Dạ Mạc Thâm.
“Nó vẫn còn là trẻ con, anh dịu dàng chút đi." Dạ Mạc Thâm: “... Được."
Anh điều chỉnh tư thế của Đậu Nhỏ trong lòng mình một chút, sau đó không cho Đậu Nhỏ cơ hội mách lẻo nữa, trực tiếp bế bé ra khỏi phòng bếp.
vào.
Đúng lúc đụng mặt với Tiêu Túc đang muốn đi
Thấy Dạ Mạc Thâm ôm Đậu Nhỏ trong tay, Tiêu Túc sửng sốt một lúc, sau mới mở miệng nói: "Cậu Dạ, sao vậy?”
“Nửa đêm hai chúng tôi khát nước, dậy uống nước. Chúng tôi uống xong rồi, đang định về phòng, Tiêu Túc, anh thì sao?” Đại khái là chuyện khi nãy làm cùng Dạ Mạc Thâm trong bếp khiến Hàm Mộc Tử chột dạ, cho nên không đợi Dạ Mạc Thâm mở miệng, cô đã đi ra cướp lời.
Sau khi trả lời xong, cô mỉm cười nhìn Dạ Mạc Thâm và Đậu Nhỏ một cái.
"Được rồi, thời tiết hơi lạnh, mọi người mau về
phòng ngủ đi. Tôi cũng đang chuẩn bị về đây.”
"Thế này... Tiêu Túc gãi gãi đầu: “Tôi cũng
dậy uống nước mà.”
Không biết chuyện là thế nào, đêm nay thấy khát lạ thường, cũng không biết có phải do máy sưởi trong phòng mở nhiệt độ cao quá hay không. Hoặc do cậu ta lặn lội mệt mỏi đi tới đây xong vẫn còn chưa uống một ngụm nước nào chăng?
Cái sau nghe có vẻ đáng tin hơn, Tiêu Túc nghĩ vậy.
“Chú Tiêu, chú cũng đến uống nước à? Con với ba mẹ vừa uống xong
“Trùng hợp vậy à..
Hàn Mộc Tử vội vã chen ra khỏi phòng bếp, Dạ Mạc Thâm cũng bế Đậu Nhỏ rời đi.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại một mình Tiêu
Túc.
Tiêu Túc đứng một mình ở cửa phòng bếp dưới ánh đèn sáng trưng, vẻ mặt mờ mịt. Một lúc lâu sau, cậu ta mới cúi đầu đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nghĩ một nhà ba người của cậu Dạ cũng chỉnh tế quá mức rồi, lại còn cùng khát nước nữa.
Sau khi về phòng, lúc vào cửa, Hàn Mộc Tử cẩn thận dè dặt đóng cửa lại. Lúc quay người lại thấy trước mặt có một bóng đen, dọa cho cô sợ đến nhảy dựng lên.
“Nửa đêm nửa hôm, cậu lén lén lút lút làm gì Giọng của Tiểu Nhan vang lên ngay trước mặt.
the?"
Mượn ánh trăng lờ mờ từ ngoài cửa sổ, Hàn Mộc Tử nhìn thấy Tiểu Nhan choàng chăn đơn đứng đó, bộ dạng có vẻ rất lạnh.
“Ra ngoài uống cốc nước.
Tiểu Nhan: "... Tớ cũng khát nước quá.
Hàn Mộc Tử: "???"
Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ khát nước tập thể à? Lẽ nào là tài nấu nướng của Tiểu Nhan có vấn đề nên mọi người mới khát nước tập thể sao?
"ờ, trong phòng bếp có nước nóng chứ?"
"Ù."
Hàn Mộc Tử gật gật đầu, Tiểu Nhan liền choàng chăn đơn đi qua bên cạnh người cô, sau đó mở cửa ra. Đại khái là cô ấy ngủ đến mơ hồ rồi, một hồi lâu mới mở được cửa, mở xong cũng không đóng lại.
Hàn Mộc Tử nhìn cô ấy choàng căn lắc lư lặc lư đi ra ngoài.
Cô vốn muốn nói cho Tiểu Nhan biết là giờ Tiêu Túc đang ở phòng bếp, nhưng nghĩ một lúc...
Hình như cũng không có gì đáng để nhắc nhở. Cô ấy và Tiêu Túc đầu có thù oán gì.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử liền khép hờ cửa
lại, sau đó chui vào trong ổ chăn ấm áp. Nằm xuống rất lâu rồi, tâm trạng trở nên thật bình tĩnh, hình ảnh hiện lên trong đầu là cảnh tượng Dạ Mạc Thâm bế Đậu Nhỏ. Hi vọng hai ba con sau này có thể sống chung vui vẻ.
Lần này, Hàn Mộc Tử rất nhanh đã chìm vào
giấc ngủ.
Mà ở một bên khác, sau khi Dạ Mạc Thâm xách cậu nhóc về tới phòng thì liền đặt bé lên giường, lạnh giọng: “Con cố ý đúng không?”
Đậu Nhỏ ngồi xuống giường rồi tập tức bò vào trong chăn, sau đó mở to đôi mắt vô tội nhìn Dạ Mạc Thâm: “ba, ba đang nói gì vậy?”
Dạ Mạc Thâm nhìn gương mặt giống mình y như đúc nhưng lúc này lại đang dùng vẻ mặt và ánh mắt ngây thơ vô tội trước mặt mình, so ra thì có vẻ như anh là một người vô cùng độc ác vậy
Anh hơi híp mắt lại, nghiêng người tới trực tiếp nhéo má Đậu Nhỏ.
“Đừng có giả ngốc, tâm trí con căn bản không thuộc về lứa tuổi này."
Tuy hai ba con vừa làm quen, thời gian chung sống cũng không dài, nhưng sao Dạ Mạc Thâm có thể nhìn ra được đứa nhỏ này không phải trẻ con bình thường?
Tuy không biết tại sao tâm trí của cậu bé lại trưởng thành như vậy, nhưng... đại khái là liên quan đến những chuyện đã trải qua.
Trước đây anh có lỗi với mẹ con bé sao?
Nếu không thì Đậu Nhỏ sẽ không đối xử với anh như vậy. Tuy ngoài miệng bé nói không ghét bỏ anh, thân thiết với anh, nhưng sống chung với nhau, Dạ Mạc Thâm có thể cảm nhận được sâu sắc sự kháng cự mơ hồ lộ ra trên người bé.
Đậu Nhỏ chớp mắt đối diện với đôi mắt màu mực của Dạ Mạc Thâm một lúc.
Chốc lát sau, ánh nhìn ngây thơ của cậu bé biến mất, bé mở miệng nói: “Ba đối xử với mẹ không tốt.”
Dù sao mẹ cũng không ở đây, bé không cần phải giả vờ nữa. Dù người ba trước mặt này của bé biết thân phận thực sự của bé thì đã sao? Bất kể bé nói gì, mẹ cũng sẽ tin bé. Cho nên, chỉ cần ba muốn làm cho mẹ vui thì phải làm bé vui trước đã.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Ba đối với mẹ con không tốt? Ý là nói... Trước đây sao?" Chuyện trước đây anh đã quên hết rồi.
“Ừ.” Đậu Nhỏ gật đầu thật mạnh, bàn tay nhỏ năm thành năm đấm giữa không trung: “Trước