*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiệt Sâm thực sự là nghĩ như vậy. Bị anh nói trúng tim đen, nhất thời Kiệt Sâm không còn lời nào để nói.
Lại nghe thấy Dạ Mạc Thâm thản nhiên mà nói: "Tôi chỉ muốn khôi phục lại trí nhớ thôi, không phải muốn tự sát."
Dứt lời, anh bắt đầu nâng tay cởi khuy áo khoác của mình ra, trước mặt là một bể bơi rất lớn, chỗ đây còn to hơn bể bơi ở hiện trường nữa, Kiệt Sâm nhìn thoáng qua xung quanh, bỗng nhiên nói: "Chúng ta đi tìm vài người nữa đến trông cậu đi, nếu không tôi sợ cậu có chuyện gì, một mình tôi không cứu nổi cậu đâu."
Tay của Dạ Mạc Thâm dừng lại, ừ một tiếng.
Vì vậy Kiệt Sâm nhanh chóng xoay người đi gọi người, thừa dịp gọi người mà anh lấy điện thoại ra nhìn qua một lúc, phát hiện tin nhắn của Tiêu Túc vẫn nằm im lìm, không thèm trả lời một cái cho anh.
Con mẹ nó chứ, tên ranh này xảy ra chuyện gì mà không thèm quan tâm đến cậu chủ Dạ của mình nữa rồi?
Anh ấy đã chia sẻ vị trí lâu như vậy rồi, cậu ta lại không phát hiện ra hay sao?
Nhưng mà rất nhanh, Kiệt Sâm liền vận ra có điều không đúng.
Bởi vì anh ấy nhìn trên bản đồ thấy chấm xanh của Tiêu Túc đang rất gần với anh ấy, gần như đã trồng lên nhau làm cho anh ấy suýt nữa không nhìn ra.
Nhìn thấy vậy, Kiệt Sâm kích động thiếu chút nữa đã hét lên.
Không ngờ đến Tiêu Túc chạy đến thật, không uổng công anh ấy đã làm đủ laoij trì hoãn thời gian ở giữa đường.
Để cho lỡ như có chuyện gì, Kiệt Sâm không tắt chia sẻ vị trí đi, mà là tắt điện thoại cất vào trong túi.
Dạ Mạc Thâm đứng đó, sắc mặt không thay đổi, nhìn thấy người quay trở lại, lạnh lùng hỏi: "Có thể bắt đầu được chưa?"
"Chờ một chút đi." Bởi vì sau khi nhìn thấy Tiêu Túc đang đi đến bên này, cho nên Kiệt Sâm quyết định tranh thủ chút thời gian trước khi cậu ta đến, hôm nay có thể có một kết quả khác biệt không?
"Ừm." Dạ Mạc Thâm nhíu mày nhìn anh ấy: "Còn có chuyện gì nữa?"
"Vừa rồi tôi đã suy nghĩ cẩn thận một chút, về bệnh tình này của cậu, cũng không phải là không có phương pháp chữa trị, không nhất định phải dùng cách cực đoan này. Huống hồ theo kinh nghiệm mà nói, thực sự có ít người chữa mất trí nhớ như cậu, cho nên lúc nãy tôi mới nghĩ ra được một cách tốt hơn."
"Cách gì?"
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói.
"Cách thì chắc chắn có, nhưng mà cần phải lập một kế hoạch cho cậu, vì vậy tôi cảm thấy hôm nay không cần phải sốt ruột đầu, cứ quay về với tôi trước, tôi sẽ viết kế hoạch ra cho cậu, nếu như cậu hài lòng thì ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu thực hiện."
Dạ Mạc Thâm không nhúc nhích, Kiệt Sâm có chút ngạc nhiên nghi ngờ, nhìn anh: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"À."
Dạ Mạc Thâm chế nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: "Đã đến lúc này rồi, cậu lại nói những lời này, có tác dụng sao?"
" Bị cậu nhìn thấu rồi hả? Được rồi, tôi thật sự muốn ngăn cản cậu xuống nước hôm nay, cậu đã bị nhiều đả kích như vậy rồi, đều tích tụ lại chưa hề khỏi hẳn, nếu như hôm nay cậu xuống nước mà có chuyện gì, nói thực sự thì tôi không thể tha thứ cho mình được."
Kiệt Sâm biết anh không thể nào theo mình quay về, anh ấy chỉ là cố gắng kéo dài thời gian mà thôi.
Đại khái thì Dạ Mạc Thâm biết rõ mục đích của anh ấy, không có để ý đến anh ấy, những bước chân vững chãi đi đến bên bể bơi.
"Việc đó... Mạc Thâm, cậu đừng có kích động, cậu nghe mấy lời tôi nói vừa nãy đi, tôi nói có cách chính là có cách, cậu nhanh dừng lại đi."
Ngay lúc nghìn cân đang treo sợi tóc như vậy, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
"Lừa em vui không?"
"..."
Đột nhiên xuất hiện một giọng nữ, đối với Jacson mà nói chính là gặp được ánh sáng của thần tiên, ánh mắt của anh ấy đưa đến nơi phát ra giọng nói, thấy được một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Hơn nữa còn có vài người đi cạnh người phụ nữ đó, trong đó có một người là Tiêu Túc.
Hiển nhiên bọn họ là chạy đến, hơi thở đều có chút gấp gáp.
Thật tốt quá, cuối cùng thì cô cũng đến rồi, may mà lúc nãy cô vừa lên tiếng, nếu không chút nữa thôi Dạ Mạc Thâm đã rơi xuống nước rồi.
Lúc nghe thấy giọng nói của Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm cảm thấy trái tim bị cái gì đó đập mạnh vào một cái, một lát sau anh nhíu chặt mi, ánh mắt hung tợn mà nhìn về phía Kiệt Sâm.
Nơi này là nơi anh tùy tiện tìm ra, cho nên Tiêu Túc không thể biết nơi này được.
Nhưng vậy thì chỉ có Kiệt Sâm đi bên cạnh anh đã gửi thông tin đi, chắc chắn là Kiệt Sâm rồi.
Kiệt Sâm nhận được ánh mắt của anh, đành phải lấy điện thoại ra.
"Lúc vừa lên xe tôi đã mở chia sẻ vị trí, nhưng mà nghĩ tìm được cậu cũng không dễ dàng, chỉ có thể nói là bọn họ thông minh mà thôi, tốc độ cũng rất nhanh.
Ây da, thực sự là anh ấy khó mà làm được người quá.
Chủ ý là tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của anh như muốn nuốt sống anh ấy, liền mềm nhũn mà sợ hãi.
"Em đang hỏi anh đấy." Người phụ nữ đứng trước mặt kia lại vang lên, trong nháy mắt Kiệt Sâm liền cảm nhận được sự tức giận và hung giữ của Dạ Mạc Thâm đã vơi đi một nửa.
Uây.
Đây là sức mạnh của tình yêu sao? Kiệt Sâm cảm thán một câu trong lòng, sau đó không kiêng nể mà đánh giá Hàn Mộc Tử.
Theo hiểu biết của anh ấy, mẹ của Dạ Mạc Thâm đã mất sớm rồi, mà từ trước đến nay người nhà họ Dạ cũng không có tình cảm gì đáng nói, còn chưa nói đến là trở mặt thành thù.
Vì vậy không thể là muốn lấy lại trí nhớ về người nhà được.
Vậy khả năng duy nhất, đó chính là người phụ nữ này.
Không nghĩ tới, trước đây bạn thân của mình lạnh lùng như vậy, lại có lúc phải muốn sống muốn chết vì một người phụ nữ. Ừm, còn xinh đẹp hơn so với anh tưởng tượng, quan trọng là khí chất rất được.
Bạn thân của anh ấy thích kiểu phụ nữ như thế này sao?
Nhìn có vẻ tất có khí chất, nhưng mà giọng điệu nói chuyện lúc nãy hình như không mỏng manh lắm, ngược lại rất kiên cường khí khái.
Xem ra, bạn thân của anh ấy gặp nạn rồi.