CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch cảm thấy cả người đều không tốt.

Cô nghiêm túc nghĩ kỹ càng về chuyện này ở trong đầu, cuối cùng cũng đã nên biết phải xử lý như thế nào.

Vốn dĩ là hai người cũng đã bàn bạc xong từ trước đó, lần này sau khi trở về sẽ ngửa bài với mẹ của Tiêu Túc, ai biết bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này?

Quả nhiên là kế hoạch mãi mãi cũng không đuổi kịp thay đổi sao?

Trong lòng của Giang Tiểu Bạch oán hờn nghĩ, nếu như để cho Tiêu Túc phát hiện ra hai người xảy ra quan hệ, vậy thì có phải là anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với cô hay không?

Nhưng mà kiểu phụ trách như thế này là mong muốn của Giang Tiểu Bạch cô sao?

Rõ ràng là không phải, Giang Tiểu Bạch khẽ chớp chớp mắt.

Bỏ đi, dù sao thì cô cũng không thiệt thòi gì ở trong chuyện này, cô là phụ nữ của thời đại mới đấy, không phải chỉ là ngủ với một người đàn ông thôi sao? Hơn nữa dáng dấp của người đàn ông này cũng không tệ lắm, vóc người cũng rất được, cô cũng không coi là thua thiệt.

Nghĩ tới đây, trong lòng của Giang Tiểu Bạch lập tức lấy lại được thăng bằng, quyết định chờ một lát nữa sau khi Tiêu Túc tỉnh lại thì sẽ làm như là không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Nếu như mà là như vậy, liệu Tiêu Túc có muốn chịu trách nhiệm với cô hay là không?

Hay là… Hay là cô lặng lẽ rời đi?

Sau khi ý tưởng này xuất hiện ở trong đầu thì nó đột nhiên lại giống như hổ được chắp thêm cánh, vừa mạnh mẽ lại vừa nhanh đến vô cùng.

Giang Tiểu Bạch nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu Túc một hồi lâu, sau đó chậm rãi bò dậy.

Quần áo bị ném rơi đầy ở trên nền đất khiến cho lớp da mặt dày ở trên mặt của Giang Tiểu Bạch đỏ lên, nhanh chóng tiến lên nhặt lấy rồi mặc vào, sau đó lại vuốt lại mái tóc dài rối bời của chính mình, tùy ý đẩy về phía sau gáy, cuối cùng là giả bộ như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, rón ra rón rén đi về phía phòng vệ sinh.

Khi Tiểu Bạch đi ra từ phòng vệ sinh một lần nữa, cô đã sửa sang lại quần áo ở trên người, nhìn thấy Tiêu Túc ở trên giường vẫn đang ngủ say, không có một chút phản ứng nào, cô lập tức vội

Chương 1394: Lấy lại thăng bắng vàng đi tới nhặt lấy túi xách và điện thoại di động của chính mình lên, lặng lẽ rời đi.

Lúc Giang Tiểu Bạch rời đi không có ai phát hiện ra, cô cũng không hề nói cho người khác biết, dẫu sao thì bây giờ đã xảy ra chuyện bất ngờ, coi như là không lễ phép đi nữa thì cô cũng không muốn gặp mặt nói lời này kia với mẹ của Tiêu Túc, quá lúng túng.

Cho nên cô tự gọi xe, sau đó rời đi trước.

Chờ đến khi Tiêu Túc tỉnh lại thì đã là chuyện của hai giờ đồng hồ sau rồi.

Hơn nữa còn là vì Lương Nha Hòa tới gõ cửa, bà muốn ngó qua một chút xem hai người bọn họ bây giờ thế nào, Tiêu Túc vừa mới tỉnh lại, ban đầu cậu ta còn đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy có người gõ cửa, chẳng qua cũng chỉ là theo bản năng mà đứng dậy, xuống giường rồi đi ra mở cưa.

Sau khi vén chăn lên Tiêu Túc mới ý thức được điều gì đó, cúi đầu câm lặng trong chốc lát, sau đó một lần nữa chui trở về trong chăn.



Vị trí bên cạnh lạnh như băng, thật giống như là căn bản không có bất kỳ sự tồn tại nào của người nằm trước đó vậy.

Nhưng mà trong chăn lại có một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, Tiêu Túc rất quen thuộc với mùi hương này, Giang Tiểu Bạch đã ở nhà của cậu ta trong một khoảng thời gian dài đến như vậy rồi, những nơi mà cô từng tiếp xúc trong một thời gian, còn có trên người của cậu ta cũng đều vương vấn loại mùi hương này.

Ngọt ngào, lại không ngấy, ngửi vào mũi cảm thấy rất thoải mái.

Trí nhớ của ngày hôm qua hồi phục lại, tất cả hình ảnh không ngừng hiện lên từng tấm từng tấm một ở trong đầu của Tiêu Túc, chờ đến khi trí nhớ quay trở về hết, Tiêu Túc lập tức xoay chuyển tròng mắt, sau đó nhìn về phía nửa giường bên cạnh.

Chăn và vị trí lạnh như vậy, có thể thấy được là Giang Tiểu Bạch đã rời đi một khoảng thời gian rất lâu, vậy mình đã ngủ bao lâu rồi?

Giang Tiểu Bạch đi đâu?

Có lẽ là do quá lâu cũng không thấy Tiêu Túc đi ra mở cửa cho nên lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên, lúc này Tiêu Túc mới dùng động tác cứng đờ mặc quần áo vào, sau khi mặc xong cậu †a vừa ngồi ở bên mép giường vừa đưa tay lên xoa huyệt Thái dương của chính mình.

Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ, rõ ràng mặc dù là ngày hôm qua cậu ta có uống nhiều hơn một chút, nhưng mà cũng vẫn chưa đến mức hoàn toàn đánh mất lý trí, nhưng vì cái gì mà lại chọn ngay đúng tình huống này khiến cho Giang Tiểu Bạch…

Vô liêm sỉ!

Nghĩ tới đây, Tiêu Túc hung hãn tự mắng mình một câu ở trong lòng, cậu ta thật sự là đáng chết, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy đối với một cô gái.

Đỉnh đoong đỉnh đoong…

Tiếng chuông cửa vang lên càng ngày càng gấp rút, lúc này Tiêu Túc mới đứng dậy đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, Lương Nha Hòa cũng lập tức tức giận đùng đùng nhìn con trai mắng: “Con làm cái gì vậy hả? Có người nhấn chuông cửa nửa ngày mà con cũng không biết đi ra mở cửa một chút hay sao? Con…”

Lời của Lương Nha Hòa mới nói được một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó lại đột ngột ngậm miệng không nói, sau đó bà nhìn chằm chằm vào cổ của Tiêu Túc.

Tiêu Túc bị ánh mắt của Lương Nha Hòa làm cho cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu ta đưa tay sờ lên trên cổ của mình một cái: “Làm sao thế mẹ?”

“Không có gì không có gì” Lương Nha Hòa kịp phản ứng lại, cười híp mắt rồi xua tay một cái: “Chỉ là muốn gọi con và Tiểu Bạch đi xuống ăn sáng mà thôi, bây giờ mẹ đã gọi rồi, còn lại chính hai đứa tự mình quyết định khi nào muốn ăn thì ăn, mẹ đi trước nhé.”

Nói xong, Lương Nha Hòa lấp tức xoay người rời đi, đi mấy bước lại vội vàng quay ngược trở lại đẩy Tiêu Túc đi vào bên trong trong phòng, sau đó còn đóng cửa phòng lại giúp cho cậu ta.

Trên mặt Tiêu Túc hiện đầy vẻ khó hiểu, sau đó cậu ta đứng tại chỗ một hồi lâu rồi mới xoay người lại đi vào phòng vệ sinh.

Khi ngẩng đầu nhìn thấy chính bản thân mình ở trong gương, Tiêu Túc rốt cuộc cũng đã phát hiện ra tại sao mới vừa rồi Lương Nha Hòa lại dùng loại ánh mắt đó để nhìn mình.

Bởi vì trên cổ của cậu ta vậy mà lại hiện lên đầy những dấu vết màu đỏ, còn có cả dấu răng và dấu môi son của phụ nữ, người sáng suốt chỉ cần nhìn một cái thôi cũng biết được là đã có chuyện gì xảy ra.

Khóe miệng của Tiêu Túc không nhịn được mà giật nhẹ mấy cái, khó trách Lương Nha Hòa lại đột nhiên bỏ qua cho mình, hóa ra là vì mẹ đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi.



Cũng không đúng, trên thực tế thì bà cũng không hề hiểu lầm điều gì.

Tối ngày hôm qua đúng thật là Tiêu Túc và Giang Tiểu Bạch đã xảy ra chút gì.

Chẳng qua là tại sao khi tỉnh dậy lại không thấy bóng dáng của Giang Tiểu Bạch, nghĩ tới chỗ này, Tiêu Túc cũng không hề ngẫm nghĩ, lập tức xoay người đi ra bên ngoài cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Giang Tiểu Bạch.

Chuông điện thoại vang lên không bao lâu thì lập tức bị từ chối.

Tiêu Túc sửng sốt một chút, khẽ mím đôi môi mỏng lại, sau đó tiếp tục gọi đi, nhưng mà lần này tiếng chuông đã trực tiếp bị thay thế bằng một giọng nữ lạnh như băng.

“Thật xin lỗi, số điện thoại mà quý khách gọi hiện đang tắt máy..

Tắt máy?

Tiêu Túc nheo mắt lại, cô nhóc này đang chuẩn bị xù lông xù nợ, không để ý đến mình sao?

Nhưng mà ít nhất bây giờ Tiêu Túc cũng có thể biết được một chút thông tin, đó chính là cô nhóc này hẳn là không có chuyện gì, chẳng qua chỉ là không muốn nghe điện thoại của mình, cũng không muốn nhìn thấy mình mà thôi.

Sau khi Tiêu Túc tìm qua một lượt ở trong phòng thì lại phát hiện ra, toàn bộ đồ đạc của Giang Tiểu Bạch đều đã bị cô mang đi.

Bây giờ không nhìn thấy bóng dáng của Giang Tiểu Bạch, cô cũng lại không chịu nghe điện thoại của mình gọi.

Tiêu Túc thở dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lương Nha Hòa rất vui vẻ, thậm chí bà còn cảm thấy mình sẽ rất nhanh được lên chức bà nội, chờ đến khi Tiêu Túc xuống ăn sáng, Lương Nha Hòa lập tức nhích người lại gân bên cạnh con trai, vui vẻ nói chuyện với cậu ta.

“Khi nào thì hai đứa các con sẽ kết hôn?”

Tiêu Túc nghe thấy câu hỏi này của mẹ thì sắc mặt hơi hơi biến đổi, nhưng cậu ta vẫn không trả lời, Lương Nha Hòa cũng không nản chí, tiếp tục nói: “Đừng nói với mẹ rằng con chưa từng nghĩ đến chuyện này đấy, con là một người đàn ông, phải có trách nhiệm, nếu như con không có ý định kết hôn, vậy thì sau này con thật sự đừng nói con là con trai của mẹ nữa”

Lương Nha Hòa không nói rõ hết tất cả mọi chuyện ra, nhưng đối với Tiêu Túc của giây phút này mà nói thì ý tứ của Lương Nha Hòa là gì đều đã được thể hiện rất rõ ràng.

Ý của bà chính là muốn nói, nếu như con đã không có ý định sẽ kết hôn mà con còn ngủ với con gái nhà người ta, vậy thì con chính là một tên khốn kiếp, làm đàn ông thì phải có trách nhiệm, nếu như con không có ý định cưới con bé, thế thì cũng đừng nên đụng vào một đầu ngón tay của người ta.

Vốn dĩ là Tiêu Túc còn đang định sau khi trở về sẽ ngửa bài với mẹ, không nghĩ tới chuyện bây giờ lại thay đổi thành dáng vẻ thế này, hiện tại Tiểu Bạch không muốn nhìn thấy mình cũng không muốn nghe điện thoại của mình, cho nên thật sự là Tiêu Túc cũng không biết được rốt cuộc là giờ phút này Giang Tiểu Bạch đang có ý nghĩ như thế nào.

Nghĩ tới đây, Tiêu Túc lại cất giọng trầm thấp nói: “Con muốn hỏi ý kiến của cô ấy trước”

Trong chuyện này, người bị thương tổn là Tiểu Bạch, là do chính mình khốn kiếp, cho nên Tiêu Túc vẫn hỏi một chút về cái nhìn của cô như thế nào, bản thân mình cũng không thể quyết định qua loa được.

Nghe con trai nói xong, Lương Nha Hòa không nhịn được mà trợn to hai mắt: “Con cái tên nhóc ngu ngốc kia, con vân còn chưa quyết định được nữa sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc