Hàn Mộc Tử thật sự sợ anh rồi, nếu cô còn nói không ăn nữa, thì chắc Dạ Mạc Thâm sẽ dùng cách này tiếp tục đút cho đến hết.
Cô từ chối cách này.
Tuy hai người đã hôn qua rất nhiều lần, nhưng dùng cách này đút đồ ăn, cô thật sự cảm thấy có hơi buồn nôn.
Nhưng Dạ Mạc Thâm lại không nghĩ vậy, ánh mắt anh tràn đầy âm u nhìn vào miệng cô, dường như có hơi chưa đã thèm.
Rõ ràng... rõ ràng trước đó mới
Hàn Mộc Tử vừa thẹn vừa giận hung hãng trừng anh một cái, sau đó tự mình ngồi dậy tức giận nói: “Tự tôi biết ăn, không cần anh đút"
Nói xong, khi cô duỗi tay chuẩn bị cầm bát thì Dạ Mạc Thâm lại trực tiếp bưng bát qua, một tay khác cầm muỗng, múc một muỗng lại đưa tới bên miệng cô.
Hàn Mặc Tử: "..
Thôi kệ, muốn đút thế này thì đút thế này đi, cũng tốt hơn anh dùng miệng đứt.
Sau khi Hàn Mộc Tử thôi miên mình một phen thì đành bất lực há miệng ăn cháo.
Một bát cháo xuống bụng, vẻ quay cuồng trước mắt Hàn Mộc Tử mới tốt hơn, nhưng vì cô quả đồi, nên khi đến bát thứ hai cô đã tự mình duỗi tay cầm lấy.
Dạ Mạc Thâm dường như nhìn thấu được ý nghĩ của cô, nhưng cũng không cưỡng cầu, chỉ là đem bát cháo đưa qua cho cô.
Ăn liền ba bát cháo, Hàn Mộc Tử mới cảm thấy bụng có được chút cảm giác no.
Khi Dạ Mạc Thâm thu dọn đồ đạc ra ngoài, cô nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng cảm thán người đàn ông thật đúng là quá đáng sợ...
Vậy mà lại giày vò có thành bộ dạng này.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hàn Mộc Tử thèm ăn đến vậy.
Cô sở sở cái bụng tròn hơi căng đầy của mình, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhân lúc Dạ Mạc Thâm không ở đây, cô mau chóng vén chặn bước xuống giường, muốn tìm tung tích của bình thuốc tránh thai kia.
Lúc nhảy xuống giường, chân mềm nhũn, Hàn Mộc Tử suýt tỷ nữa liền quỳ ngay bên giường, may mà cô đỡ được thành giường, sau đó nâng mắt dò quét bốn phía.
Vừa nãy cô nhớ cái bình kia đã bị Dạ Mạc Thâm đá qua một bên, chắc là nằm dưới đáy một cái tủ nào đó, tóm lại là vẫn còn ở trong phòng.
Nhân lúc anh không ở đây, Hàn Mộc Tử lục soát tìm kiếm bóng dáng bình thuốc tránh thai kia.
Tìm cả nửa ngày cũng không tìm được thứ mình muốn, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hàn Mộc Tử chỉ có thể nhanh chóng quay lại trên giường, giả bộ như bản thân chưa từng xuống giường.
Lúc Dạ Mạc Thâm đẩy cửa bước vào, trên tay có thêm một cuốn sổ, sau đó anh tìm một vị trí ngồi xuống, ở trước mặt cô mở sổ ra. "?"
Anh ta muốn làm việc ở đây? Ở trong phòng mình?
Đây là thật sự muốn trông coi cô 24 giờ sao?
Hàn Mộc Tử cảm thấy cả người đều không thoải mái, sờ được điện thoại của mình dưới gối, mở facebook ra nhìn một cái.
Nếu Dạ Mạc Thâm vẫn luôn ở đây trông chừng cô thì cô chắc chắn sẽ không ra ngoài được.
Nếu vậy thì sao uống thuốc tránh thai được?
Nghĩ nghĩ, Hàn Mộc Tử cảm thấy có thể bảo Tiểu Nhan đưa qua cho cô.
Nhưng cho dù Tiểu Nhan có đem qua cho cô mà Dạ Mạc Thâm vẫn luôn trông chừng cô thế này thì cô cũng không có cơ hội uống.
Thuốc tránh thai phải uống trong 72 tiếng đồng hồ mới có hiệu quả, cách thời gian xảy ra chuyện đó đến giờ đã lâu như vậy rồi, nếu cô còn không nằm chắc thời gian uống thì e răng thật sự sẽ mang thai con anh mất.
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử liền bóp chặt điện thoại, mở hộp đối thoại với Tiểu Nhan ra.
Cô phải làm sao để khiến Tiểu Nhan đem thuốc tới mà im hơi lặng tiếng không khiến Dạ Mạc Thâm phát hiện nhỉ?
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hàn Mộc Tử đang nghĩ thì cảm thấy mi mắt nặng trĩu, buồn ngủ chịu không nổi.
Chắc là do bị Dạ Mạc Thâm giày vò, nên cô thật sự rất mệt, không bao lâu liền thả điện thoại ra, nằm xuống ngủ say.
Thoáng chốc trong phòng liền vang lên tiếng hô hấp đều đặn.
Dạ Mạc Thâm nâng mắt liếc người phụ nữ trên giường một cái, thấy cô yên tĩnh nằm chặt chăn cuộn thành một cục ở kia, chân mày anh liền nhăn lại.
Anh đứng dậy giúp Hàn Mộc Tử đắp kín lớp chăn mỏng, sau đó mới cầm sổ xuống lầu.
Trong phòng khách, anh đeo tai nghe Bluetooth, mở video lên. "Mọi chuyện làm ra sao rồi?"
Bên kia video có thể trực tiếp nhìn thấy mặt Tiêu Túc, khuôn mặt cậu ta tràn đầy nghiêm túc nhìn Dạ Mạc Thâm. “Sếp, đã tra ra được kẻ đứng sau mọi chuyện.”
Nghe được lời này, Dạ Mạc Thâm hơi híp mắt lại, trong mắt mang theo vẻ lạnh lẽo, nhìn có vẻ cực kỳ nguy hiểm. "Vậy sao?"
Ánh mắt này cứ như có lực xuyên thấu, Tiêu Túc ở bên kia màn hình thấy vậy đều nhịn không được mà rùng mình một cái, nhưng rất nhanh cậu ta liền phản ứng lại, ánh mắt này không phải nhằm vào cậu ta, mà là nhằm vào kẻ đứng sau màn kia.
Tiêu Túc nhẹ ho một tiếng, sau đó gật gật đầu. “Mấy người theo dõi mợ chủ kia, thật ra đều không phải người đàng hoàng gì, ngày thường vô công rỗi nghề, lần này là được người khác sai khiến, cầm được chỗ tốt nên mới theo dõi mợ chủ" “Mục đích?" “Vừa nãy bọn chúng đều khai rồi, nói là đi theo mợ chủ tới một nơi không người, sau đó định bắt cóc cô ấy!” “Bắt cóc?” Dạ Mạc Thâm nguy hiểm híp mắt lại: “Ai cho bọn chúng lá gan? Lại dám bắt cóc người phụ nữ của Dạ
Mạc Thâm tôi?" "Khụ khụ... Tiêu Túc dùng nằm tay che miệng mình, sau đó nói: "Sếp à, người này...anh cũng quen"
Anh quen? Dạ Mạc Thâm cau mày, trong mắt hiện lên vẻ không vui. “Chính là năm năm trước, bạn tốt của mợ chủ, Hàn
Tuyết U.
Hàn Tuyết U?
Cái tên này lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời Dạ Mạc
Thâm, đã cách biệt năm năm. "Nhưng bây giờ cô ta đã không còn tên Hàn Tuyết U nữa, sau khi cô ta bị nhà họ Hàn đuổi ra liền khôi phục lại họ trước kia, họ Mạnh, làm công trong một nhà hàng Tây.
Mạnh Tuyết U sao?
Ngón tay Dạ Mạc Thâm gõ nhẹ lên bàn, nghĩ tới gì đó, ánh mắt liền nhìn lên lầu, nghĩ tới người phụ nữ ngốc kia. ánh sáng lạnh dưới đáy mắt anh liền trở nên ác liệt. "Sếp à, trước kia mợ chủ và cô ta là bạn tốt, chuyện này... có cần nói với chủ không?" "Đừng để cô ấy biết" Dạ Mạc Thâm mím môi từ chối đề nghị của Tiêu Túc, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngoài ra, nếu cô ta muốn ra tay với Mộc Tử, vậy thì nợ mới nợ cũ cùng tính luôn một thể
Nợ mới nợ cũ...
Tiêu Túc nghĩ một lát sau đó gật đầu: "Tôi hiểu rồi, anh Dạ, có tin gì khác tôi sẽ liên lạc với anh. Đúng rồi, chuyện anh Dạ bảo tôi tra, gần đây Dạ Lầm Hàn đã bắt đầu có hành động, anh ta vừa bàn được một mối làm ăn với công ty mợ chủ, hai người họ gặp nhau chắc là vì điều này. "Mượn danh bàn hợp đồng sao?” Dạ Mạc Thâm cười lạnh ra tiếng: “Anh ta cũng biết theo phong trào đó, chỉ tiếc người phụ nữ của tôi há là người anh ta có thể mơ tưởng tới." "Sếp, vậy còn bên phía Dạ Lẫm Hàn?" "Muốn giành với tôi? Vậy khiến cho anh ta không còn năng lực, phải sức đầu mẻ trán." “Tôi hiểu rồi!”
Lúc định cúp điện thoại, Dạ Mạc Thâm dường như nghĩ tới gì đó, nói: "Sau khi về nước, cậu có từng tra tư liệu về cô ấy không?"
Nghe vậy, Tiêu Túc kinh ngạc: “Sếp đang nói mợ chủ "Um." "Chưa từng tra qua, mợ chủ chẳng phải chính là mợ chủ sao? Còn tra gì nữa?"
Câu này khiến Dạ Mạc Thâm triệt để yên tĩnh lại. há?"
Cũng đúng, cô ấy chính là cô ấy, có gì khác đầu? Cho dù đứa bé cô mang là của chồng trước thì đã sao? Năm năm trước anh rõ ràng biết đứa bé trong bụng cô là của chồng trước, không phải vẫn điên cuồng mất hết lý trí mà yêu có sao?