CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhắc đến chuyện này, Dạ Mạc Thâm lập tức có chút đau đầu.

Bản thân vừa sốt ruột phát hỏa, thế mà lại nói không biết lựa lời. Anh không hề có ý đó, nhưng lúc đó nhìn thấy cô nâng niu đứa bé, hơn nữa lại còn đủ các loại hơn so với trước đây, anh liền mất đi lý trí. Rõ ràng trước đây lúc ở bệnh viện, khi nghe tin cô mang thai, phản ứng đầu tiên của anh là tự nhủ chính mình, cho dù có thể nào đi nữa cũng phải tin cô.

Nhưng thời khắc mấu chốt, sao lại như xe bị tuột xích?

Đậu Nhỏ vòng tay ở trước ngực anh, khẽ nói nhỏ thì thầm: "Nếu ba cầu xin con, con có thể thay ba cầu xin mẹ tha thứ."

Dạ Mạc Thâm: "

"Con vừa rồi... gọi chủ là ba sao?"

Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Đậu Nhỏ khẽ thay đổi, bởi vì cậu bé luôn biết Dạ Mạc Thâm là ba của mình, cho nên lúc nói chuyện theo thói quen mà kêu lên một tiếng. "Cậu nhóc, cho dù con không muốn nói toàn

bộ câu chuyện cũng không sao."

Anh đại khái có thể đoán được.

"Chú mới là tên nhóc. Không, chú là kẻ xấu. Vừa rồi chú còn muốn bắt nạt mẹ. Cháu và em bé trong bụng của mẹ đều sẽ không tha thứ cho chú.

Dạ Mạc Thâm nhìn cậu bé trước mặt trông giống hệt mình và đang không ngừng buộc tội anh, thậm chí còn trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Nhưng trong lòng Dạ Mạc Thâm lại trở nên mềm nhũn.

Cho nên lúc Đậu Nhỏ vừa nói xong, Dạ Mạc Thâm đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy thân hình nhỏ bé trước mặt vào lòng.

"A, ba xấu, nói gì thì cứ nói đi, ba động tay động chân làm gì?"

Đậu Nhỏ không kịp phản ứng, cả người đã bị Dạ Mạc Thâm ôm chặt, cách qua lớp áo khoác lông dày và áo len, cậu bé cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp mãnh liệt của Dạ Mạc Thâm.

Đó là sự ấm áp của ba.

Đậu Nhỏ có chút ngày người.

Có vẻ như... đây là lần đầu tiên ba được ôm cậu bé như thế này?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của ba, có vẻ như rất xúc động? Mình đã mắng mắng ba như vậy rồi, mà ba lại không có chút phản ứng tức giận gì.

"Hừ, đừng tưởng là vì ba bế con, mà con lại liền dễ dàng tha thứ cho ba!"

Đậu Nhỏ vẫn còn khó chịu.

Còn ở trong phòng, sau khi Tiểu Nhan và Tiêu Túc đi vào thì thuận tay đóng cửa lại, sau đó vừa đúng lúc gặp Hàn Mộc Tử ở trong phòng. Vì sự xuất hiện đột ngột của Đậu Nhỏ, Hàn

Mộc Tử không khỏi kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy

Tiểu Nhan và Tiêu Túc, cô mới chợt hiểu ra mọi

chuyện.

Hóa ra là Tiểu Nhan và Tiêu Túc đã đưa cậu bé đến. "Mọi người..." Hàn Mộc Tử vừa mở miệng, Tiểu Nhan liền làm ra vẻ cầu xin thương xót. "Mộc Tử Mộc Tử, Mộc Tử tốt bụng, không phải tự tớ muốn mang theo Đậu Nhỏ đâu, là Đậu Nhỏ bắt tớ dẫn cậu bé đến. Chuyện này không thể trách tớ, cậu muốn trách, phải trách tên nhóc Đậu Nhỏ nhà cậu."

Tiểu Nhan vô cùng liêm sỉ đã đẩy tất cả các tội lỗi lên người Đậu Nhỏ.

Dù sao thì Đậu Nhỏ cũng là con của cô, Hàn

Mộc Tử sẽ không tức giận. Hơn nữa, bọn họ đã thương lượng trước đó.

Tiêu Túc hơi ngạc nhiên, như thể không ngờ được rằng Tiểu Nhan sẽ có thể đẩy hết mọi chuyện lên người Đậu Nhỏ.

Ngược lại Hàn Mộc Tử không cảm thấy chút kỳ quái nào, nheo mắt lại đánh giá Tiểu Nhan.

"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi, con trai của cậu sinh ra cậu phải biết chứ!"

Hàn Mộc Tử không có chút hào hứng nào, cô cũng không trách Tiểu Nhan, cô biết chuyện Đậu Nhỏ quấn lấy người, chỉ là những gì đang xảy ra lúc này quá đột ngột.

Đậu Nhỏ đến tìm cô, chuyện này không có vấn đề gì cả, cô cũng nhớ cậu bé, nếu có thể gặp được cậu bé cũng không tồi.

Nhưng... Điều cô không ngờ tới là Đậu Nhỏ đến đây, Dạ Mạc Thâm cũng ở đây.

Hai ba con này lại đột nhiên gặp nhau như vậy. Hiện tại Dạ Mạc Thâm đã đưa mọi người ra

ngoài. Mặc dù không thể làm gì được Đậu Nhỏ nhưng bây giờ trong lòng anh đang nghĩ gì? Đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ giống hệt mình trong lúc mất hết trí nhớ, khả năng chịu

đựng của anh bây giờ phải làm sao? Có thể chấp nhận không? Vừa rồi Hàn Mộc Tử vừa nhìn thấy anh, suýt chút nữa thì đã mất đi lý trí, còn bị doạ cho sợ hãi.

Sau đó Đậu Nhỏ lại xuất hiện, có thể nói là một cú sốc kép.

Hàn Mộc Tử cụp mắt trầm tư, Tiểu Nhan vốn tưởng rằng cô sẽ oán trách mình một hồi, nhưng ai biết được cô lại cứ trầm mặc nãy giờ.

Tiểu Nhan cảm thấy có gì đó không đúng, kết hợp những gì xảy ra vừa rồi, đột nhiên hiểu ra. Cô ấy vội vàng lên tiếng: "Cái đó... Tớ cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này. Ban đầu, tớ chỉ đưa Đậu Nhỏ qua gặp cậu. Cậu bé thật sự rất nhớ cậu. Tớ cũng cảm thấy Đậu Nhỏ vô cùng đáng thương. Cậu bé chỉ muốn gặp mẹ mình một chút mà thôi. Sau khi chúng tớ đến, dựa theo địa chỉ trước đó mà tìm đây, vốn là chỉ muốn gặp cậu một chút, ai biết được cửa của hai người không đóng kĩ, sau đó ba người chúng tớ vừa đúng lúc nghe thấy được cuộc cãi vã của hai người, lúc Đậu Nhỏ bỏ chạy ra ngoài, chúng tớ muốn ngăn lại cũng không kịp.

Cô ấy giải thích một lượt chuyện gì đã xảy ra trước đó, Hàn Mộc Tử mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên mặt cô ấy, khẽ nói: "Chuyện này không trách cậu, tớ biết mà, tớ chỉ là lo lắng..

Đang nói chuyện, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng nói của Đậu Nhỏ.

"Ba, ba xấu, mẹ... Mẹ mau đến đây."

Hàn Mộc Tử bị tiếng kêu doạ cho hồn bay phách lạc, mau chạy nhanh tới. Tiểu Nhan và Tiêu Túc liếc nhìn nhau rồi vội

vàng đuổi theo sau.

Sau khi cánh cửa mở ra, Hàn Mộc Tử mới phát hiện Dạ Mạc Thâm đột nhiên ngất xỉu, lúc này còn đang đè lên người Đậu Nhỏ.

Đậu Nhỏ đã ăn mặc rất cồng kềnh, lại bị cơ thể cao lớn của Dạ Mạc Thâm đè lên, không cách nào giãy dụa được.

Vốn dĩ, cảnh này hẳn là cực kỳ hài hước, nhưng Hàn Mộc Tử lúc này cũng không thể cười nổi, bởi vì Dạ Mạc Thâm té xỉu, sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Đây là... Thế nào đây?

Hàn Mộc Tử vẫn chưa kịp phản ứng, Tiêu Túc và Tiểu Nhan đã nhanh chóng tiến lên trước tách hai người ra, Tiêu Túc một mình đỡ lấy Dạ Mạc Thâm, Tiểu Nhan kéo Đậu Nhỏ lên, vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, giúp cậu bé phủi áo quần cho sạch sẽ.

“Chuyện này là thế nào?” Tiểu Nhan không biết phải làm sao, liền hỏi một câu.

Hàn Mộc Tử nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tái nhợt của Dạ Mạc Thâm, mím môi nói: "Đừng hỏi thế nào nữa, tình hình của anh ấy trông có vẻ không được tốt lắm. Tớ đi lấy chìa khóa xe, hai người giúp tớ đưa anh ấy vào trong xe.

"Được."

Tiêu Túc là đàn ông, khí lực lớn, chẳng mấy chốc đã đỡ Dạ Mạc Thâm xuống lầu một cách dễ dàng, Tiểu Nhan nằm tay Đậu Nhỏ cùng đi xuống lầu.

Hàn Mộc Tử quay trở về phòng tìm thì thấy chìa khóa xe Dạ Mạc Thâm để trên bàn trà, sau khi cô cầm lấy chìa khoá lại quay về phòng ngủ lấy chiếc túi, sau đó mới khoá cửa phòng đi xuống cầu thang.

Một nhóm người đưa Dạ Mạc Thâm đến bệnh

viện.

Đậu Nhỏ bị Tiểu Nhan giữ lại, nhưng ánh mắt lại nhìn Hàn Mộc Tử đang đứng cách đó không xa.

Từ lúc cậu bé xuất hiện đến bây giờ, mẹ chỉ liếc nhìn cậu bé một cái, rồi sau đó không quan tâm tới cậu bé nữa, tất cả mọi tâm tư của mẹ đều đổ dồn lên người ba xấu của cậu.

Mình đã lặn lội đi tìm mẹ, nhưng mẹ lại chỉ không ôm cậu lấy một cái. Thầm nghĩ, liền cảm thấy tủi thân.

thậm

Nhưng... Suy nghĩ đến việc Dạ Mạc Thâm bị đưa vào bệnh viện, Đậu Nhỏ đành phải nuốt những lời oán trách này vào bụng. Bỏ đi, bây giờ ba là người bệnh, nhường cho ba đi

Bình luận

Truyện đang đọc