CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Bầu không khí trong thanh máy rất quái dị. Người khó chịu nhất chính là Tiêu Túc, anh ta luôn phải chịu đựng cảm xúc mãnh liệt của hai người này, đặc biệt là Dạ Mạc Thâm.

May mắn thay, thang máy di chuyển rất nhanh. Tiêu Túc còn chưa kịp phản ứng thì Dạ Mạc Thâm đã lăn bánh xe và đi ra ngoài.

Hắn cũng không quay đầu nhìn Thầm Kiều đứng ở trong góc, cô ngầng đầu nhìn bóng lưng của anh, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Cô chậm rãi bước đi ra, Tiêu Túc lùi về phía sau hai bước, nhỏ giọng hỏi cô: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Hôm qua hai người vẫn còn tốt mà, sao hôm nay lại thành ra như vậy rồi?” Thẩm Kiều không muốn trả lời câu hỏi của Tiêu Túc, cô im lặng không nói gì cả.

Tiêu Túc thấy không hỏi được gì cả, anh ta đành bỏ cuộc và rời đi.

Thẩm Kiều trở lại bàn làm việc của mình. Cô nhìn chằm chằm vào những dòng chữ dày đặc trên các tập tài liệu ở trên bàn. Trong đầu cô hiện lên đôi mắt lạnh lùng không mang theo một chút cảm xúc nào của Dạ Mạc Thâm. Trong mắt anh hiện lên sự ghê tởm và lạnh lùng một cách rõ ràng.

Hẳn bây giờ anh càng chán ghét cô hơn đi? Kỳ quái.

Cô rõ ràng đã nói với anh điều này. Bây giờ không phải lúc để buồn bực, phải làm việc thật chăm chỉ! Thầm Kiều vui vẻ và tập trung toàn bộ sức lực của mình vào công việc.

Trong thời gian ăn trưa, Hàn Tuyết U gửi cho cô một tin nhắn hỏi cô có rảnh vào lúc này không. Cô ấy có chuyện quan trọng muốn nói với co.

Khi Thầm Kiều nhìn thấy dòng tin nhắn này, cô nghĩ đến cảnh ăn cơm với Hàn Thanh ngày hôm qua.

Hàn Thanh đã quay trở lại, sự thật về Đại Minh đã rõ ràng.

Nhưng bây giờ….. Thẩm Kiều đột nhiên cảm thấy rằng người đàn ông kia là ai cũng không còn quan trọng nữa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều khẽ cắn môi son, cô gõ tin nhắn trả lời lại.

“Mình đang đi làm, không rảnh vào lúc này.” Hàn Tuyết U trả lời tin nhắn rất nhanh “Được rồi, mình sẽ hẹn cậu sau hai ngày nữa vậy” Suy nghĩ của cô và Thẩm Kiều giống nhau, cô chưa tìm ra cách để nói với Thầm Kiều chuyện này, sẽ tốt hơn nếu vấn đề này vẫn còn tiếp tục.

Thẩm Kiều thả một biểu cảm khuôn mặt tươi cười.

Sau đó hai người họ không đề cập đến vấn đề này một cách rất là ăn ý với nhau.

Hàn Tuyết U ôm điện thoại thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô không nói cho Thẩm Kiểu biết kết quả nhưng hôm nay cô vẫn phải đi hỏi anh trai một chút.

Nghĩ đến đây, Hàn Tuyết U thay quần áo mới và đi ra ngoài.

Khi Thẩm Kiều đặt điện thoại di động xuống và ăn một miếng cơm thì đối diện cô có một người ngồi xuống. .

||||| Truyện đề cử: Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác |||||

“Thì ra cô ở chỗ này nha, để cho tôi đi tìm hoài.” Thẩm Kiều ngầng đầu lên nhìn, thì ra người này là Tiểu Nhan.

“Sao cô lại ra chỗ này…..” “Thế nào? Trong phòng ăn đã hết vị trí, tôi tới chỗ này ngồi không được sao? Xem cô kìa, lần trước cô bắt nạt người khác trong phòng ăn, giờ thì không ai dám ngồi ở trước mặt cô nữa!” Tiều Nhan kiêu căng nói.

Nghe Tiều Nhan nói, Thầm Kiều nhếch môi: “Ừm, tất cả mọi người đều sợ tôi, tại sao cô lại còn muốn ngồi cùng với tôi?” Tiểu Nhan khẽ nói: “Đó là bởi vì tôi là một người ngay thẳng, tôi không sợ cô!” Thẩm Kiều: “……” Tiểu Nhan nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên cô xích lại gần Thẩm Kiều hỏi: “Việc lần trước là do cô bắt đầu trước sao?” Nghe vậy, Thẩm Kiều ngần người, sau đó cô lắc đầu thành thật.

“Không phải.” “Thật sự?” “Tôi lừa cô làm cái gì? ” Tiểu Nhan sững sờ, sau đó cô lùi lại phía sau, khịt mũi nói: “Vậy là bọn họ ra tay trước?” “Đúng vậy, tôi bị bọn họ giội nước canh nên mới tấn công lại.” “Không thể tin được! Bọn họ là người ra tay trước? Bình thường trông họ rất hiền lành, ai ngờ lại độc ác đến như vậy! Cô tấn công lại cũng là tự vệ chính đáng đi. Ngầu!” Thẩm Kiều: “…. Lúc trước không phải cô vẫn còn cảm thấy “Đó là lúc trước. Tôi cứ nghĩ rằng cô là người ra tay trước,nhưng nếu bọn họ là người ra tay trước thì cô cũng không cần phải nhẹ nhàng với bọn họ. Đánh cho bọn họ một trận nhừ tử ….” Sau khi nói xong, Tiều Nhan nhận ra rằng mình đã quá bạo lực, cô nhanh chóng nắm tay lại và ho nhẹ: “Tôi chỉ đùa một chút thôi. Tôi là một cô gái dịu dàng…

Đừng có nói với người khác rằng tôi nói như vậy!” Sau đó Tiều Nhan trò chuyện với Thẩm Kiều vài câu. Trước khi rời đi, cô có hỏi Thẩm Kiều: “Tôi nghĩ cô là một người tốt và dũng cảm, cô có muốn kết bạn với tôi không?” “À2″ Kết bạn? Thẩm Kiều ngây người, cô có thể kết bạn được sao? Từ khi cô gia nhập công ty này, không có ai muốn quan tâm đến cô. Bọn họ nghĩ rằng cô đi cửa sau để vào đây nên ai cũng coi thường cô cả.

Bây giờ Tiểu Nhan đột nhiên nói rằng cô ấy muốn trở thành bạn với cô. Thẩm Kiều lập tức giật mình.

“Cô còn suy nghĩ cái gì nữa? Cô không vui sao?” Tiểu Nhan trừng to mắt, nhìn Thẩm Kiều chằm chằm.

Thẩm Kiều lấy lại tinh thần. cô nhanh chóng lắc đầu giải thích: “Không phải, tôi chỉ hơi kinh ngạc một chút, bởi vì… Tôi không có bạn bè nhiều lắm…… ” “Cô không có nhiều bạn bè?” Tiểu Nhan nheo hai mắt, cô nghi ngờ hỏi Thẩm Kiều: “Không phải có mỗi mình tôi đi?” “Còn có một người nữa, ngoại trừ cô ấy ra thì không có ai cả.” Tiểu Nhan vỗ ngực một cái: “Vậy được rồi, từ hôm nay trở di tôi sẽ làm bạn của cô, về sau tôi sẽ bảo kê cô.” Thẩm Kiều cảm động nhìn Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan đột nhiên xích lại gần, thái độ thần bí hỏi Thẩm Kiều: “Nhưng cô phải nói cho tôi, cô đã hạ gục cậu Dạ như thế nào vậy?” Thế là hai người bọn họ đã trở thành bạn bè như vậy đấy. Ngoài Hàn Tuyết U ra thì Thẩm Kiều còn có một người bạn nữa là Tiểu Nhan.

Mặc dù bề ngoài của Tiểu Nhan trông rất dễ thương nhưng tính cách của cô lại mạnh mẽ và thẳng thắn.

Sau khi tan làm, Tiểu Nhan trực tiếp đến tìm Thẩm Kiều, sau đó cô kéo Thẩm Kiều đến một quán ăn gần đó. Xong xuôi cô lặng lẽ hỏi Thẩm Kiều sự tình liên quan tới Dạ Mạc Thâm.

Thẩm Kiều bất đắc dĩ khi bị Tiểu Nhan hỏi tới hỏi lui: “Tôi và Dạ Mạc Thâm….. Không phải là loại quan hệ mà mọi người vẫn đang nghĩ, cho nên…..” “Ồ, cô không phải là tình nhân của anh ta à? Khi nghe đến hai từ tình nhân, khuôn mặt của Thẩm Kiểu trắng bệch. Trông thấy vậy Tiểu Nhan vội vàng giải thích: “Không phải là tôi nói, tôi nghe bọn họ nói như vậy!” Thẩm Kiều: “Không phải.” Cô không nguyện ý làm tình nhân của anh, mặc dù nửa năm sau hai người sẽ tách ra nhưng bây giờ trên danh nghĩa cô vẫn là vợ của anh.

Về sau kể cả khi rời đi thì cô vẫn là vợ trước của anh! Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Kiều thoải mái hơn nhiều.

“Không phải là tình nhân? Vậy….. Cô là bạn gái của anh ta?” Một câu xưng hô của Tiểu Nhan làm cho khuôn mặt của Thẩm Kiều méo lại.: “Không có chuyện đó, cô đừng có đoán lung tung.” “Được rồi.” Sau khi hai người tách nhau ra, Thẩm Kiều quay trở lại nhà họ Dạ.

Khi vào cửa cô vừa vặn gặp Dạ Lẫm Hàn. Hai người chào nhau một câu rồi Thẩm kiều đi lên trên tầng.

Khi tiến vào bên trong phòng của mình, cô phát hiện ra không thấy chăn mềm nào trên giường mình cả.

Cô nhìn xung quanh, phát hiện ra chăn mền đang ở trên giường Dạ mạc Thâm.

Thẩm Kiểu trực tiếp di tới, cô muốn lấy chăn mềm về giường của mình.

“Bỏ xuống!” Dạ Mạc Thâm ngồi trên xe lăn từ trong phòng tắm đi ra. Anh trách cứ một tiếng khi nhìn thấy động tác của co.

Thẩm Kiều dừng tay, cô quay đầu lại nhìn Dạ Mạc Thâm.

“Đừng có đụng vào chăn mền của tôi.” “Làm sao lại là chăn mền của anh? Anh đem chăn mền của tôi vứt đi thì đống chăn mềm này tôi lấy có vấn đề gì?” Thẩm Kiều hỏi ngược lại.

Dạ Mạc Thâm cười gần khi nghe thấy câu hỏi của Thẩm Kiêu. “Nhà họ Dạ có đồ vật của cô sao? Bản thân mình đang ở vị trí nào cũng không rõ?” Thẩm Kiểu: “…….” “Anh nhất định muốn như vậy sao?“ Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh nhìn anh hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc