CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Uất Trì Kim bị con gái chỉ trích thì chỉ biết im lặng, tuy là một doanh nhân có tiếng nhưng ông ấy thực sự bất lực trong những chuyện như vậy.

Dù bác sĩ giỏi đến đâu thì nếu gặp phải tình huống của Dạ Mạc Thâm, họ cũng chỉ có thể nói rằng còn phải xem rằng ý thức của bệnh nhân có đủ mạnh hay không mà thôi.

Nếu anh muốn tỉnh dậy thì anh sẽ tỉnh dậy.

Các bác sĩ giỏi đã được mời đến đây rồi, vậy ông ấy có thể làm gì khác?

Ngoài việc thắp hương và cầu nguyện với ông trời thì Uất Trì Kim thực sự không thể nghĩ ra những ý tưởng khác hay hơn.

Dù Tống An có đá xéo Uất Trì Kim nhưng bà không hề để tâm đến những lời nói của Uất Trì Kim.

Sau đó khi tìm Mộc Tử bà còn nói đùa với cô về chuyện đó, ai biết rằng sau khi nghe xong thì vẻ mặt của Hàn Mộc Tử khá nghiêm túc, sau đó đồng ý.

Tống An bỗng nhiên hóa đá.

Cái gì?

Bà cho rằng ông cụ già rồi nên mê tín.

Hơn nữa xã hội hiện nay không còn quan tâm đến những tín ngưỡng mê tín dị đoan thì làm sao Mộc Tử…

Nghĩ đến đây, Tống An không khỏi nói: “Mộc Tử, cháu là người thế hệ trẻ, sao có thể… mê tín như người già thế?”

Nghe thấy như thế thì Hàn Mộc Tử khẽ cười giải thích: “Dì, đây không phải là mê tín, chỉ là đi cần cho an lòng”

Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng nếu ông ngoại của Mạc Thâm đã nhắc đến chuyện này thì cô đến thăm cũng không sao.

Mặc dù cô không mê tín như thế nhưng cô vẫn có một sự kính sợ của các vị thần.

“Cầu xin an lòng?” Tống An chấp nhận lý lẽ này, sờ sờ cằm suy nghĩ một hồi mới buông ra một câu: “Được rồi, dì nghe nói núi Linh Vân cách thành phố rất linh nghiệm, hay là chúng ta đến đó xem một chút?”

“Cách thành phố?” Vậy chẳng phải là sẽ đi lâu ra ngoài sao.

Tống An chắc đã tính toán rồi.

“Đi tới đi lui cũng mất khoảng hai ngày, cháu có thể yên tâm nó sao?”

Hàn Mộc Tử liếc mắt nhìn Dạ Mạc Thâm đang ngủ, nói thật, cô tất nhiên là bất đắc dĩ.

Thế nhưng…

“Được rồi, dì thân là dì nhỏ, dì sẽ ở lại chăm sóc thằng bé trong hai ngày. Trong hai ngày này, cháu hãy đến núi Linh Vân để tỏ lòng thành kính, mặc dù dì không tin vào điều này nhưng nếu cháu bạn đã quyết định đi thì đừng chậm trễ, hãy nhớ thành tâm một chút”

Tống An đích thân hứa sẽ ở lại chăm sóc Dạ Mạc Thâm nên Hàn Mộc Tử cũng không ngăn cản nữa, nói chuyện này với Tiểu Nhan sau đó Tiểu Nhan lập tức nói rằng cô ấy cũng có chuyện muốn cầu nên định đi với Hàn Mộc Tử.

Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử đang chuẩn bị đi mà Tiêu Túc tất nhiên không yên tâm, vì vậy cậu ta xin đi theo.

Tiểu Nhan ban đầu không muốn đồng ý, nhưng xét thấy hai cô gái quả thực không an toàn như vậy và Mộc Tử vấn là một phụ nữ mang thai, một mình cô ấy có thể không thể đối phó với mấy điều bất ngờ.

Nếu Tiêu Túc ở đó thì khi có tai nạn có thể lo cho nhau.

Sau khi suy nghĩ, Tiểu Nhan đồng ý.

Trước khi đi, Hàn Mộc Tử trở lại bệnh viện nhìn Mạc Thâm, ngồi ở bên giường nói rất nhiều với anh.

Tống An và Uất Trì Kim đều ra khỏi phòng để nhường chỗ cho hai người họ.

Tống An đợi rất lâu cũng không đợi Mộc Tử bước ra, vẫn là phải nhờ sự thúc giục của Tiểu Nhan.

“Dì Tống, dì xem Mộc Tử có sao không? Đã đến giờ lên đường rồi”

“Để dì đi xem”

Tống An đứng dậy đi tới cửa phòng bệnh, nhìn qua tấm kính thấy Hàn Mộc Tử cúi người hôn lên môi Dạ Mạc Thâm, liền ách một tiếng, sau đó xoay người: “Con bé sẽ ra đây nhanh thôi, đời thêm một chút đi.”

Phải nói rằng Mộc Tử rất thích thằng bé hôi thối này.

Tiểu Nhan và Tiêu Túc không biết Tống An đã nhìn thấy gì, họ nhìn nhau sau đó chỉ có thể đợi một lúc.

Quả nhiên, cửa phòng bệnh chưa đầy một phút đã được mở ra, sau đó Hàn Mộc Tử bước ra ngoài.

“Thực xin lỗi đã để mọi người đợi lâu. Chúng ta chuẩn bị đi ngay đi, dì nhỏ, ông ngoại hai ngày này làm phiền hai người rồi”

Uất Trì Kim sờ lên khuôn mặt già nua của mình vây tay với Hàn Mộc Tử: “Bảo trọng, luôn nhớ rằng mình là phụ nữ có thai, đừng làm tổn thương chính mình”

Hàn Mộc Tử gật đầu.

Tống An thở dài: “Ông già, ông quan tâm đến cháu dâu hay đứa bé trong nhà cháu dâu?”

Uất Trì Kim nghe bà nói về điều này ngay lập tức đỏ mặt và ho nặng: “An An, con đạng nói cái gì vậy? Cha cùng quan tâm đến cháu dâu và cháu trai nhỏ của cha có được không? Nhìn xem con nói cái gì đi… Mộc Tử, chú ý an toàn.”

Tống An đảo mắt sang một bên và không phàn nàn gì thêm.

Sau khi nói xong thì đã đến lúc khởi hành.

Trên đường đến thành phố lân cận thì Tiểu Nhan mơ hồ có mong đợi trong lòng, nhưng cô ấy cảm thấy điều đó là không thể.

Dù sao thì cô ấy đã không gặp người đó mấy ngày rồi.

Không biết dạo này anh ta đã đi đâu, có phải do công ty bận quá không?

Cô ấy đã không gặp Hàn Thanh từ tối hôm đó, không phải Hàn Thanh chưa từng đến bệnh viện, mà là cả hai người đều đến bệnh viện vào thời gian khác nhau.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Nhan cười khổ vài tiếng.

Làm sao, đây không phải là những gì mà mày muốn sao? Trước đó mày đã nghĩ làm sao để tách khỏi anh ta, bây giờ mày đang cảm thấy buồn về điều gì?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đơn giản lấy mũ trùm đầu và kính mang cho chính mình, Hàn Mộc Tử ở bên cạnh thấy cô ấy có bộ dạng này thì không khỏi hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

Tiểu Nhan đáp lại một cách yếu ớt: “Không phải, tôi chỉ đang muốn ngủ mà thôi, nếu không đeo khẩu trang và đeo kính sẽ nhìn thấy tư thế ngủ của tôi, như vậy rất ngại”

Thật ra nguyên nhân hoàn toàn không phải như thế, đây là do tâm trạng của cô ấy quá xấu, cô ấy sợ Mộc Tử Sơ và Tiêu Túc nhìn ra manh mối đến lúc đó chính mình sẽ rất mất mặt.

Thấy cô ấy chuẩn bị ngủ, Tiêu Túc nói: “Từ đây đến thành phố lân cận mất khoảng hai tiếng, vậy em cứ ngủ đi khi nào đến thì tôi sẽ gọi em”

“Ừm, cảm ơn”

Hàn Mộc Tử thấy hai người hòa hợp nên Hàn Mộc Tử nghĩ đến anh trai mình.

Nếu như anh trai cô có ý tứ này đối với Tiểu Nhan thì hôm nay Hàn Thanh mới là người theo bọn họ đến thành phố lân cận.

Không, Hàn Mộc Tử lúc này mới nhận ra cô đã quên nói cho Hàn Thanh chuyện này.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Hàn Thanh.

Để cho thuận tiện nên họ đi vào ban đêm, tin nhắn gửi đi lúc này ước chừng ngày mai Hàn Thanh sẽ nhận được.

Và gần đây, anh ta rất bận, công ty có quá nhiều việc.

Có điều là cô vẫn phải nói một tiếng, Hàn Mộc Tử cất điện thoại đi không cần suy nghĩ thêm.

Tiểu Nhan ngủ say thì đột nhiên hướng về phía cô lấy ra một chiếc khẩu trang: “Cô muốn không?”

Hàn Mộc Tử tiếp nhận: “Cám ơn”

Cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ khi trực tiếp ngủ thiếp đi, nên cuối cùng cũng đeo khẩu trang cho mình, sau đó hai người dựa vào ghế Sau cùng nhau ngủ.

Người lái xe là Tiêu Túc, ngoài ra Tiêu Túc còn tìm người tài sẽ ở trong nhà.

Bởi vì là thành phố lân cận nếu tự mình lái xe sẽ nhanh hơn, vốn dĩ Hàn Mộc Tử đã nghĩ tới, nếu không tự mình lái xe thì có thể sẽ kéo Tiểu Nhan đến sân bay. Tiêu Túc liếc nhìn trong kính chiếu hậu, phát hiện mợ và Tiểu Nhan đều đã ngủ, liền bình tĩnh tăng nhiệt độ lên.

Bình luận

Truyện đang đọc