CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Đây cũng xem như là một lần tâm linh tương thông đi.

Hàn Mộc Tử nghĩ, tuy rằng không biết tương lai về sau sẽ như thế nào, nhưng hai người ở bên nhau, có lẽ chính là dáng vẻ như thế này. Hàn Mộc Tử nhằm mắt lại, hai tay gác lên cổ Dạ Mạc Thâm, nhưng lại bị anh lôi xuống, mười ngón tay đan chặt.

Thời gian trôi qua từng phút, từng giây, Hàn Mộc Tử dần dần cảm thấy được ý loạn thần mê, cơ thể yếu ớt mà ngã vào lòng anh.

Giữa các ngón tay đột nhiên truyền tới một cảm giác mát lanh.

Hàn Mộc Tử sửng sở tại chỗ, cảm nhận được sự mát lạnh chậm rãi tiến lên vào phía trong lòng bàn tay.

Cô bằng phản ứng lại, đẩy Dạ Mạc Thâm ra cúi đầu xuống.

Phát hiện anh đang cầm một chiếc nhẫn kim cương đeo vào tay cô ấy. “Anh...

Sao lại có chuyện này chứ? Hàn Mộc Tử hết sức ngạc nhiên mà nhìn chiếc nhẫn kim cương đã được đeo xong một nữa, lấm bấm hỏi.

Sau khi Dạ Mạc Thâm bị đẩy ra phía sau, dứt khoảng cầm lấy cổ tay kia của cô, động tác nhẹ nhàng, nghiêm túc mà đeo xong chiếc nhân kim cương.

Nhân kim cương ở dưới ánh trăng và ánh đèn hiện ra vẻ lấp lánh chói mắt "Anh, anh mua lúc nào vậy?" Hàn Mặc Tử nhìn chăm chăm chiếc nhẫn kim cương trên tay không nhịn được mà hỏi một câu. "Thích không?" Dạ Mạc Thâm không trả lời cô, mà nằm lấy tay cô, đi tới bên cạnh dịu dàng mà hôn một cái.

Hàn Mộc Tử cũng không nói thích hay không thích, chỉ nhìn vào mắt anh, dò hỏi: "Mua từ lúc nào vậy?"

Dạ Mạc Thâm cười một tiếng: "Hỏi cái này làm gì? Không hài lòng hả?"

Hàn Mộc Tử lắc đầu.

Cô không hề không hài lòng, chủ yếu cô có chút muốn biết rằng chiếc nhẫn kim cương này được chuẩn bị từ khi nào, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của Dạ Mạc Thâm, hình như không muốn nói ra.

Hơn nữa, ý nghĩa việc anh tặng nhẫn kim cương... "Anh sao lại... đột nhiên lại tặng em nhẫn kim cương, em... Dạ Mạc Thâm áp sắt, đưa tay ra nằm lấy cắm cô, âm thanh khàn khàn: "Cầu hôn đó, thể cũng không hiểu hả?"

Nghe câu này, sắc mắt Hàn Mộc Tử đỏ lên, nhịn không được mà cần mỗi mình, cô đương nhiên hiểu rõ anh tặng nhẫn kim cương là để cầu hôn, nhưng mà anh cứ qua loa đưa cho cô thể thôi hả? Không có tỉ nghi thức gì luôn hả?

Nhưng mà Dạ Mạc Thâm không cho cô cơ hội phản ứng lại, cúi người xuống, môi mỏng áp bên tại cô: "Đồng ý gả cho anh không?"

Hàn Mộc Tử sững sở tại chỗ.

Rõ ràng lúc chiều, hai người còn đang cãi nhau, rõ ràng mấy ngày trước, hai người còn đại chiến tranh lạnh.

Kết quả anh tối nay, lại có thể cầu hôn cô.

Con người này... làm việc Hàn Mộc Tử đều cảm thấy không thể hiểu được.

Cô trừng mắt nhìn, đôi môi hồng khẽ động, chưa kịp mở lời thì nghe thấy Dạ Mạc Thâm nói: "Không nói gì, xem như là em đồng ý rồi." "Gì cơ?" Hàn Mặc Tử giật mình mà trợn tròn mặt: "Em nói em đồng ý lúc nào...

A. Dạ Mạc Thâm cười nhẹ một tiếng: "Vậy là em không đồng ý"

Hàn Mộc Tử: "... Em!"

Cô cũng không có ý không đồng ý, không cam lòng mà liếc xéo một cái, thở hổn hển mà nói: "Đây là dáng vẻ anh cầu hồn đấy hả? Sao em cảm thấy như anh không phải là đang cầu hôn, mà là đang ép hôn vậy.

Ảnh mất Hàn Mạc Thâm trong bóng đêm lộ ra một tia sáng, vừa lộ ra vẻ sắc bén khi bắt được con mồi, lại thêm sự vui thích, hài lòng, anh nắm lấy cắm Hàn Mộc Tử, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn mình: "Ép hôn thì sao nào? Anh còn không ép được em hả? Hôm nay cứ cho rằng là em không đồng ý, đến ngày tổ chức đám cưới, anh cũng sẽ đem em đến hôn lễ." Đối mặt với Dạ Mạc Thâm bá đạo mạnh mẽ như thế, đôi mắt Hàn Mộc Tử thoảng có lại một chút, chốc lát khí thể trở nên yếu ớt, cô khôi phục điệu bộ của một người phụ nữ bé nhỏ, nói: "Ai lại cầu hồn như anh thể, chẳng chịu nói gì, liền đem nhẫn kim cương đeo lên tay người ta đâu."

Nghe thấy điều này, Dạ Mạc Thâm có chút ngày ra. "Đây là lần đầu tiên anh cầu hôn"

Hàn Mộc Tử sửng sốt một lát, cảm thấy trái tim giống như bị cái gì đó thật chặt vậy. "Anh... "Lần đầu tiên cầu hôn không có kinh nghiệm.

Hàn Mộc Tử nghiến răng trừng mắt nhìn anh: "Anh nếu như có kinh nghiệm, anh chết chắc rồi." "Cho nên vậy đó." Dạ Mạc Thâm áp sát, áp vào cổ trắng nõn của cô mà cọ cọ: "Mặc kệ em có đồng ý hay không, tháng sau đều phải tổ chức đám cưới, đừng quên lúc ở nước ngoài, em cũng thừa nhận rồi."

Nhắc tới chuyện ở nước ngoài, Hàn Mặc Tử lại nhớ lại chuyện anh lừa mình đến sân bay, sau đó cô gặp được người nhà họ Đoan Mộc.

Lúc đó Hàn Mộc Tử chỉ nghĩ Dạ Mạc Thâm nói đùa, không nghĩ tới... anh thế mà lại xem là thật sao?"

Hàn Mộc Tử có chút giận mình: "Em, em tưởng lúc đó anh nói đùa, dù sao

Dù sao lúc đó mợ chủ động nói trước, Dạ Mạc Thâm nói tiếp như vậy, chứng tỏ rất phối hợp với mình, tự đào cho mình một cái hổ.

Bây giờ anh lại nói tháng sao muốn tổ chức đám cưới, tin tức đến đột ngột như thế làm Hàn Mặc Tử không biết phải làm sao, cô vẫn chưa có chuẩn bị tốt, đã bị anh kiên quyết đeo nhẫn cho, ngay sao đó... muốn tổ chức đám cưới.

Nghĩ tới đó, Hàn Mặc Tử không nhịn được lo lắng mà nhìn Dạ Mạc Thâm một cái: "Bây giờ cách tháng sau không còn bao lâu, anh bảo tháng sau tổ chức đám cưới là đầu tháng hay cuối tháng?"

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày: "Em rất sốt ruột nhi?"

Nghe lời này, mặt Hàn Mộc Tử đỏ ửng lên, nghiến răng giận dữ: "Ai sốt ruột cơ chứ? Em chỉ lo thời gian không đủ thôi, hơn nữa... em cũng chưa chuẩn bị xong tâm lí." "Cũng được gả đi rồi, chỉ là tổ chức một cái đám cưới thôi, cần gì chuẩn bị chứ?

Hàn Mộc Tử càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này có chút qua loa đại khái, vì thế cô họ nhẹ một cái: "Vẫn là để em nghĩ thêm đã."

Nói xong, cũng mặc kệ Dạ Mạc Thâm phản ứng như thế nào, liền trực tiếp đẩy anh ra, sau đó chạy vào trong nhà.

Sau khi vào trong Hàn Mặc Tử đi thay đồ ngủ khác, lúc nãy cổ áo bị đầu Dạ Mạc Thâm làm ướt hết rồi, dù sao vẫn cảm thấy không thoải mái.

Lúc trốn vào phòng tâm thay quần áo, Hàn Mộc Tử cảm thấy đầu ngón tay mình có chút run rẩy, cài mãi không xong được, cô chỉ có thể cưỡng ép tâm trí mình, nghiêm túc mà cài vào.

Nhưng mà ngón tay run rẩy vô cùng kịch liệt, không thể nào mà cài xong được.

Sau một lúc, cô bất đắc dĩ mà ngẩng đầu nhìn bản thân trong kính.

Mặt như hoa đào, ánh mắt mơ hồ, bộ dạng hiện rõ vô cùng căng thẳng và thẹn thùng.

Ôi, Hàn Mộc Tử, mày không có tí tiền đồ nào thế hả?

Trong lòng cô hung hãng mà phỉ nhổ bản thân, sau đó hít sâu một hơi, cúi người xuống bật nước vòi nước lạnh, vốc một vốc nước lạnh nhắm mắt lại tạt thẳng lên mặt.

Một hồi lâu, nhiệt độ trên mặt mới hạ xuống, nước lạnh buốt làm cho cả người cô bình tĩnh lại không ít, Hàn Mộc Tử bưng gò má nhìn bản thân trong gương.

Không có gì đây, chẳng qua là cầu hôn thôi mà, mày phải bình tĩnh.

Những chuyện thế này, trước đây mày trải qua bao nhiêu chuyện rồi, cho dù là đám cưới đi nữa, cũng không có gì phải sợ hãi hết, dù sao... đám cưới cũng là đi qua một cái sân khấu thôi mà, chủ yếu là những ngày kế tiếp hai người sống cùng nhau. Sau khi an ủi xong bản thân, Hàn Mộc Tử cúi xuống tiếp tục cài xong khuy áo ngủ, sau đó mới mở cửa đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc