CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc Vu Ba đón Đậu nhỏ rời đi, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, vốn dĩ ông chủ muốn gặp đứa cháu ngoại này của mình, hôm đó biết được mình có cháu ngoại, hơn nữa còn lớn như thế này, ông vô cùng kích động.

Ai mà biết được ông kích động đến mức ngất

xiu.

Vì vậy trước khi đến, Uất Trì Kim đã kêu phòng bếp chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, ai ngờ được là ông ấy chỉ biết một đứa bé trai, nhưng thế cũng tốt, bé trai này có thể là liều thuốc hóa giải mọi vướng mắc trong lòng.

Rốt cục Tống An cũng nghe thấy Đậu nhỏ nói muốn đi, cô mới đồng ý.

Sau khi Dạ Mạc Thâm biết Hàn Mộc Tử đang chăm Tiểu Nhan ốm, ngay lập tức nhíu mày, không đồng ý với cách làm của cô.

Hàm Mộc Tử không ngừng nói không sao, cuối cùng Dạ Mạc Thâm cứ thế xông vào bế cô đi về phòng. “Bỏ em xuống, nếu lúc này em không chăm sóc Tiểu Nhan thì ai là người chăm sóc cô ấy? Cô ấy còn đang sốt nữa!”

Dạ Mạc Thâm đặt cô vào trong phòng tắm, giọng khó chịu: "Bây giờ em là phụ nữ mang thai, cô ấy đang sốt, ngộ nhỡ lây cho em thì sao? Em bây giờ có thể uống thuốc sao?”

Hàn Mộc Tử: "... Không dễ bị truyền nhiễm như thế đâu.”

“Em tưởng rằng anh không biết sức đề kháng của em yếu như thế nào sao?” Dạ Mạc Thâm nheo mắt, đẩy cô vào phòng tắm, trước tiên phải tắm cái đã, tắm sạch mầm bệnh trên người. Bạn của em anh sẽ trực tiếp gọi bác sĩ riêng đến chăm sóc.

Hàn Mộc Tử vốn còn muốn cấm cản, nhưng sau khi nghe thấy hai từ bác sĩ, cô liền im lặng ngay. Bác sĩ có chuyên môn hơn nhiều so với cô cái gì cũng không hiểu, nếu đã có bác sĩ chăm sóc Tiểu Nhan thì cô còn cố chấp cái gì nữa? Hàn Mộc Tử không tranh với Dạ Mạc Thâm nữa, nhưng vẫn không nhịn được: “Vậy...vậy em đi tắm đây, lát nữa anh nhớ đón Đậu nhỏ về nhà nhé.

Dạ Mạc Thâm gật đầu: "Ừ."

Nói xong, anh lấy quần áo cho cô rồi mới rời đi.

Sau khi đóng cửa, Dạ Mạc Thâm gọi điện

thoại cho bác sĩ nhà Uất Trì, bác sĩ rất thân với anh, nguyên nhân là do lúc anh tỉnh, vết thương trên người rất nghiêm trọng, mỗi ngày đều là vị bác sĩ này chăm sóc vết thương cho anh.

Dần dà, quan hệ giữa anh và bác sĩ trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Sau khi gọi điện thoại, bác sĩ đến rất nhanh, Tiêu Túc đưa bác sĩ đến phòng Tiểu Nhan, sau đó cùng Dạ Mạc Thâm rời đi.

Lúc ngồi đọc báo trên ghế sofa, Hàn Thanh chú ý đến cử chỉ của Dạ Mạc Thâm, không nhịn được mới hỏi một câu.

“Muốn đi làm việc gì?”

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm dừng bước, quay lại nhìn người đàn ông mà mình nên gọi một tiếng anh cả, ánh mắt lại có chút không tự nhiên.

“Ra ngoài đặt trước khách sạn.

Mí mắt Hàn Thanh hơi nhưởng lên: “Khách sạn có thể đặt qua mạng.

Ý là không cần phải gấp như vậy.

Người thông minh nói chuyện, cho dù lời nói không rõ ràng, nhưng Dạ Mạc Thâm nghe xong lời này của anh ta liền hơi ngước mắt nhìn Hàn Thanh, ngay cả Tiêu Túc đứng bên cạnh cũng phải nhìn Hàn Thanh.

Anh ta lại có thể nhìn ra ư?

Đến đây, Dạ Mạc Thâm cười nhạt, trực tiếp nói rõ suy nghĩ của mình.

"Em có việc cần ra ngoài, Mộc Tử... nhờ anh cả chăm sóc."

Hàn Thanh: "..."

Câu anh cả này khiến môi anh ta khẽ mấp máy, giống như đang co rúm lại, nhưng chốc lát lại trở về như bình thường, anh ta lật tờ báo trên tay và không nói gì nữa, cúi đầu đọc sách với dáng vẻ chăm chú.

Dạ Mạc Thâm biết anh ta đã đồng ý nên không nói gì nữa, rồi cùng Tiêu Túc rời đi.

Hàn Mộc Tử tắm xong đi ra, phát hiện phòng khách chỉ còn lại mỗi mình Hàn Thanh, nói với anh ta một câu rồi đi thẳng sang phòng Tiểu Nhan.

Bác sĩ đã ở bên trong chăm sóc Tiểu Nhan, thấy Hàn Mộc Tử đi tới liền chào hỏi.

Hai người chỉ nói chuyện vài câu đã hiểu rõ về

nhau.

Một lúc sau Hàn Mộc Tử hỏi: “Bác sĩ, tình hình của bạn tôi thế nào? Có phải là sốt rất cao không?”

Bác sĩ gật đầu: “Ừm, sốt khá cao, thời tiết này khá lạnh, cần phải chú ý sức khỏe, nếu không sẽ càng sốt nặng hơn, có thể gây thủng phần phổi.

Câu nói sau cùng khiến cho Hàn Mặc Tử sợ hãi.

Cô quả thực là đã từng thấy người sốt đến

thủng phổi, chỉ có điều đó là sốt rất cao, Tiểu Nhan có lẽ không nghiêm trọng như vậy. “Vậy bây giờ cô ấy thế nào rồi? Lúc nào mới

có thể hạ sốt ạ?”

Bác sĩ đã dọn xong đồ nghề của mình: "Cô ấy ốm không đến nỗi quá nặng, có lẽ sẽ hạ sốt nhanh thôi, chỉ có điều vẫn cứ luôn nói mê sảng.

Hàn Mộc Tử nhìn Tiểu Nhan, không nói câu gì, cô đứng đó một hồi, cảm thấy bản thân không thể giúp được việc gì bèn quay về phòng.

Lúc đi qua phòng khách, Hàn Mộc Tử không khỏi dừng lại liếc nhìn Hàn Thanh.

Cô nhớ ra mấy lời Tiêu Túc đã nói với mình. Có rất nhiều câu muốn hỏi Hàn Thanh, nhưng hỏi rồi thì sao nữa?

“Sao thế?"

Thấy cô đứng lại nhìn mình, Hàn Thanh đặt tờ báo xuống ngước mắt hỏi cô.

Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, hỏi: “ Tiểu Nhan bị

sốt rồi, anh không lo chút nào sao?”

Hàn Thanh: "...Tại sao phải lo lắng?” Không phải bác sĩ đã ở bên trong chăm sóc

rồi sao? Có điều gì mà anh ta phải lo lắng?

Câu trả lời này khiến Hàn Mộc Tử rất thất vọng, biểu cảm trên mặt như không còn gì để nói.

"Nếu em nhớ không nhằm thì người là anh gọi

ra?"

Hàn Thanh không trả lời. "Kết quả là cô ấy uống say, bây giờ đang sốt, anh đưa cô ấy ra ngoài nhưng lại không đưa cô ấy về một cách đàng hoàng, bây giờ anh lại ngồi đây đọc báo, anh không cảm thấy áy náy một chút nào sao? Anh, em biết anh không thích cô ấy, nhưng cho dù là không có tình cảm thì cũng không đến mức máu lạnh như thế này chứ?"

Hàn Thanh có lẽ không ngờ Hàn Mộc Tử lại nổi nóng với mình, sững sờ một hồi, cũng không tìm được câu nào trả lời cô.

“Anh, lần này em thật sự thất vọng về anh."

Hàn Thanh cuối cùng cũng mở miệng, giọng lạnh lùng: “Vậy Mộc Tử, em thấy anh phải làm sao? Rõ ràng biết kết quả là không thể, còn muốn để cô ấy chìm sâu vào hy vọng?

Nói đến đây anh ta dừng lại một chút, mắt hướng về phía phòng Tiểu Nhan, trong ánh mắt chứa đựng sự lạnh lẽo và vô tình.

“Theo anh, đau một chút còn hơn đau về lâu dài. Để cô ấy hoàn toàn tỉnh táo lại, cô ấy mới có thể biết được anh không phải là người phù hợp với cô ấy.

Hàn Mộc Tử: “...Tùy anh vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc