George đúng thật là nhiều chuyện.
Sau khi ngồi xuống, anh ta lại bắt đầu nói không ngừng: "Uất Trì, ông ngoại của cậu đã gọi điện thoại cho tôi, tôi thấy ông ấy muốn cậu đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, hơn nữa tôi cảm thấy ông ấy cũng bắt đầu nghi ngờ cậu rồi, tiếp theo cậu định làm như thế nào?"
Anh ta vừa nói, vừa đưa mắt sang nhìn Hàn
Mộc Tử
Hàn Mộc Tử không biết George đang muốn làm gì, đáng lẽ anh ta không nên nhắc tới chuyện này mới phải
Nhưng George giống như đang cố ý vậy, sau đó còn bĩu môi nói "Cũng không thể để chị dầu tôi chịu tủi nhục đi theo cậu như vậy chứ
Lời của George khiến Dạ Mạc Thậm nhận ra điều gì đó, anh dừng việc đang làm lại, chăm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén "Ý cậu là sao?"
George bĩu môi, buông tay: "Tôi chỉ là lo lắng cho hai người thôi, ông ngoại câu quyền lực như vậy, nếu để ông ấy phát hiện lí do anh không đỉnh hôn với Đoan Mộc Tuyết lại là vì chị dâu, vậy. Sau đó anh ta không nói tiếp nữa, nhưng mọi người đều hiểu rõ.
Vốn dĩ George sẽ không nói những điều này trước mặt Hàn Mặc Tử, anh ta sợ sẽ khiến cô từ bỏ, nhưng bây giờ không còn như trước, anh ta hóa giải những hiểu lầm trước đây rồi.
Anh ta biết chị dâu có rất nhiều bí mật, cũng biết chuyện quá khứ của cô và Uất Trì. Cho nên bây giờ anh ta có thể nói chuyện mà không cần để ý gì cả, cứ nghĩ cái gì là nói cái đó
Những lời của anh ta khiến Dạ Mạc Thăm phải nhíu mày, anh muốn xử lý mọi chuyện trong yên lặng, nhưng toàn bộ sự việc đều bị George nói ra hết.
Hàn Mộc Tử bên cạnh lại dùng đũa gặp thức ăn, đang cúi đầu chăm chú ăn uống, Da Mạc Thâm lên liếc mắt qua nhìn cô, có thể thấy rõ khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo của cô đang rất nghiêm túc.
Dạ Mạc Thâm im lặng, xem ra có thực sự đang chăm chú ăn uống.
Những lời George vừa nói, thực sự không đả động chút nào đến cô sao?
Cũng không biết vì sao, Dạ Mạc Thám bông nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy phiên não, biểu hiện không quan tâm của cô lúc này có phải vì vị trí của anh trong lòng có căn bản không hề quan trọng?
Điều đó làm cho ảnh mặt Dạ Mạc Thám dần dần thay đổi.
Hàn Mộc Tử vốn không phải là người hầu ăn, nhưng cũng không biết là vì sao, vừa ngửi thấy mùi thức ăn chay thì miệng lại rất muốn ăn, không tự chủ được liên cầm đũa lên mà gặp đồ ăn. Cô còn đang suy nghĩ, có thể là đứa bé trong bụng thích mùi vị này, liên cảm thấy bên cạnh hình như có một ảnh mất rất oán hận.
Cô cứ thế nghiêng mắt qua, quả nhiên nhìn thấy ảnh mất sâu thẳm như sói của Dạ Mạc Thâm đang nhìn chăm chăm vào mình.
Ngay khi Hàn Mộc Tử cho rằng mình đã hiểu nhầm, Dạ Mạc Thầm liền nhíu mày lại và bảo "Câm miệng George Hay là, nếu như không ổn, hai người hãy cùng nhau chạy trốn về nước?
Nghe vậy, Hàn Mặc Tử suýt nữa làm rời đôi đùa trong tay xuống đất, rồi nhìn George một cách khó tin, ánh mắt ấy như muốn nói anh điên rồi sao? George rõ ràng đang cố ý, không phải anh ta không nhìn thấy ánh mắt của Hàn Mộc Tử, mà là anh ta đang cố ý lờ đi, sau đó trực tiếp nói: "Uất Trì, tôi cảm thấy cách này không tệ. Tính tình ông ngoại cậu tôi đã quá rõ rồi, hay là hai người cứ học theo người xưa, bỏ trốn đi, bỏ trốn về Việt Nam ấy, tiền trảm hậu tẩu. Tôi có thể giúp đỡ hai người, tôi sẽ giấu không để ông ngoại cậu biết, chở khi nào chị dâu mang thai, có thể "
“Khụ khụ..." Nghe được lời này, Hàn Mặc Tử thật sự không kiềm chế được phun hết cơm trong miệng ra, sau đó vội vàng che miệng mà họ. Cô họ dữ dội, khuôn mặt trắng trẻo bắt đầu đỏ ứng lên, sau lưng có đột nhiên có một đối bàn tay lớn vỏ vỏ với một lực vừa phải, ngay sau đó Hàn Mộc Tử nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đã vội vàng rót và đưa cho có một cốc trà
Hàn Mộc Tử tiếp tục họ một lát mới dừng lại, cô đưa cốc trà lên môi và uống một ngụm nhỏ. . truyện xuyên nhanh
George ở một bên chớp mắt nhìn thấy cô không họ nữa, lại bắt đầu nói: "Chị dâu, cách mà tôi vừa nói "
“Câm miệng lại!" Dạ Mạc Thâm lạnh lùng mắng anh ta một câu
George không muốn, hừ hừ. "Tại sao lại câm miệng? Tôi cảm thấy kiến nghị của tôi rất tốt mà, hai người ở lại chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ấy phát hiện."
"Ăn cũng không thể ngăn cái miệng của cậu nói chuyện đúng không? Da Mạc Thâm lại nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn George trước mặt, hiện ra những nếp nhăn trên trán
Hôm nay George thật sự rất bất thường, không chỉ nói chuyện trực tiếp trước mặt Hàn Mộc Tử, mà còn đưa ra những chú ý tồi tệ này nữa.
George nhìn thấy Dạ Mạc Thâm hình như sắp nổi giận, đành phải ngậm miệng lại, rồi tiếp tục việc ăn. Ừm, vậy là anh ta tạm thời không thể nói chuyện mà chỉ ăn uống thế là tốt rồi, đợi hai người họ quên đi ý kiến ban nãy của anh ta, anh ta lại tiếp tục nhắc lại.
Kể từ khi George nói về việc đó, bầu không khi sau bữa ăn trở nên căng thẳng, cô ăn trong im lặng, và cũng không ai nói nhiều
Đến khi Hàn Mặc Tử ăn no, cô mới phát hiện Dạ Mạc Thầm hình như cũng không đụng đùa, ngồi ở đó nhíu chặt cặp lông mày, mím
chặt bờ môi mỏng.
Mà George cũng sắp ăn hết thức ăn trên bản, vừa ăn vừa nhìn về phía Dạ Mạc Thầm chậc chậc nói: "Người khác ăn thì cậu lại ngôi yên, cho nên dạ dày của cậu mới không ổn
"Dạ dày không ổn ư?" Hàn Mặc Tử nghe vậy liên buông lời hỏi. Gần đây ở chung, tại sao cô không phát hiện ra anh ấy có vấn đề về dạ dày
George gật đầu: "Đúng vậy, lúc cậu ấy bị thương phải năm rất lâu, sau khi tỉnh lại tuy rằng đã điều trị tốt, nhưng cậu ấy lại không ăn uống đàng hoàng, cũng không phải là bệnh dạ dày nghiêm trọng, nhưng có đôi khi vẫn sẽ phát bệnh rất đau đớn
Anh ta đã từng thấy Uất Trì bị phát bệnh dạ dày, lúc ấy hình như là uống một ly rượu mà lại là rượu nồng độ cao, vô tình tổn thương đến dạ dày của anh.
Tại sao em không biết chuyện này?" Hàn Mộc Tử có chút sốt ruột nhìn về phía Dạ Mạc Thâm: "Dạ dày anh không tốt, anh còn không ăn uống gì? Vậy thì anh muốn sao?"
Dạ Mạc Thâm lại không nói gì, chỉ nhìn về phía George. "Ăn nó chưa?"
George nấc cụt một cái, vừa định nói chuyện liền nghe được Dạ Mạc Thâm nói một câu đầy sự lạnh lùng và ghét bỏ: "Ăn no thi bien."
George: "..."
Mẹ kiếp, anh ta chỉ có thể là đầu bị lừa đả mới đi giúp Uất Trì, mỗi lần đều ghét bỏ mình như vậy, thật chẳng muốn quan tâm tới anh nhưng mà George lại nhìn ra được anh vẫn nhíu chặt mày, nhất định là có chuyện muốn nói với Hàn Mặc Tử, cho nên mới bảo mình rời đi.
Vì vậy, George dọn dẹp một chút “Đi thì đi, hôm nay cậu mời khách, tôi sẽ đi trước." Nói xong cũng mặc kệ Dạ Mạc Thâm phản ứng như thế nào liên trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc đến ngoài cửa còn quay đầu nở nụ cười đặc trưng của mình với Hàn Mặc Tử và kêu lên. "Chị dâu, đề nghị vừa rồi tôi nói với cô là nghiêm túc đó, không cần quan tâm Uất Trì, tôi cảm thấy cô nên suy nghĩ kỹ về chuyện này."
Nói đến việc phải cân nhắc, anh ta cổ nhấn mạnh ngữ điệu, như đang nhắc nhở điều gì đó.
Trong lòng Hàn Mặc Tử có chút lung lay.
Đây đúng là một đề nghị rất tốt, nếu Dạ Mạc Thâm đồng ý cùng cô về nước, vậy. Cô có thể đưa anh đến một nơi mà anh đã sống trước đây, điều này sẽ giúp anh lấy lại trí nhớ của mình. Nhưng Da Mạc Thâm chắc chắn sẽ không đồng ý, vì thế Hàn Mặc Tử chỉ có thể ho nhẹ một tiếng: "Chắc anh ấy chỉ tùy tiền nói đùa, anh đừng
"Phải không?" Dạ Mạc Thâm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ động "Nhưng sao anh lại cảm thấy, ý kiến đó cũng không tế?"