CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

**********

Nghe cô nói, Hàn Mộc Tử tự mình đi kiểm tra váy cưới, ngắm nghía một hồi, đánh giá sự tinh xảo của nó rồi không nhịn được mà lộ ra nụ cười mim, nói: “Nhà thiết kế của các cô rất có tài năng, phong cách này thật tuyệt vời. Xin hãy thay tôi cảm ơn cô ấy. Bộ váy này làm tôi rất hài lòng." "Cô Hàn khách sáo quá rồi. Sự hài lòng của cô đối với chiếc váy cưới này chính là phản hồi tốt nhất đối với chúng tôi rồi."

Sau khi cả hai bên chào hỏi nhau xong, nhân viên để váy cưới lại và ra về.

Hàn Mộc Tử cảm thấy dường như mình đang mang một sinh mệnh mới trong người nhưng cô lại không chắc chắn lầm, ngày cưới lại đến sớm hơn dự tính nên cô quyết định sẽ đi kiểm tra ngay sau khi kết hôn. Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc ngày cưới đã cận kề. "Ngày kia là cưới rồi, Mộc Tử, cậu có hồi hộp không?” Tiểu Nhan ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, lo lắng xoa xoa tay.

Hàn Mặc Tử nói: "Là mình kết hôn, không phải cậu, sao cậu trông còn căng thẳng hơn cả mình như vậy?”

Tiểu Nhan cười, có chút xấu hổ, nói: “Bởi vì... Ngày kia anh trai của cậu sẽ đến, và... Mình muốn làm phù dâu của cậu, còn anh ấy, mình nghĩ anh ấy sẽ nhìn thấy mình mất. Mình thật sự rất lo làng... Mình muốn trông thật đẹp nhưng mình sợ nếu vậy sẽ đoạt mất ánh hào quang của cậu mất. Mình nên làm gì bây giờ? Mộc Tử

Hàn Mộc Tử nói: “... Vậy ra nãy giờ cậu đang lo lắng cho bản thân cậu à?”

Tiểu Nhan nhận ra vừa rồi cô đã nói quá trực tiếp, cô cắn chặt môi dưới, xấu hổ cười: “Mộc Tử, cậu sắp gả cho người cậu yêu, còn mình. Mình vẫn chưa đủ tư cách để có được tình yêu của đời mình. Cậu bỏ qua cho mình lần này đi, vậy "Vậy nên cậu muốn đoạt hào quang của mình?"

Tiểu Nhan nhanh chóng phủ nhận: “Mình không có ý định đoạt ánh đèn của cậu. Mình biết phù dâu luôn mặc đồ trang nhã để tránh lấn át cô dâu. Quên đi, tốt hơn hết là mình không nên cố ý trang điểm để làm phù dâu.

Hàn Mộc Tử bèn nói: “Hừ, mình thừa biết cậu đang suy nghĩ gì, không phải chỉ là một Hàn Thanh sao? Thấy cậu không có triển vọng như vậy, lúc đó mình sẽ nhờ chuyên gia trang điểm cho cậu, còn váy áo phù hợp thì cậu phải tự chuẩn bị đấy nhé. Được không?”

Nghe cô nói vậy, mắt Tiểu Nhan đỏ lên, chạy lại ôm chặt cô, nói: “Mộc Tử, cậu thật là tốt, đừng lo lắng, mình sẽ cố gắng hết sức để bắt được trái tim anh trai cậu rồi trở thành chị dâu cậu nhé. Mình mà trở thành chị dâu cậu, mình sẽ đối xử với cậu tốt hơn gấp ngàn lần anh ấy quan tâm cậu.

Nghe cô nói vậy, Hàn Mộc Tử không khỏi cười, trêu: “Ý của cậu là, bây giờ chưa phải chị dâu nên sẽ đối xử tệ với mình đúng không?”

Tiểu Nhan kêu lên một tiếng, lau đi nước mắt nơi khóe mi, không thốt nên lời. "Hừ, mình trêu cậu đấy, đừng khóc nữa, nhanh chuẩn bị đi."

Hôn lễ đã gần kề, theo như phong tục thi họ sẽ không được gặp mặt trước hôn lễ, thế nhưng Mạc Thâm lại có chuyện phải bay về Trung Quốc một chuyển. Khi Hàn Mặc Tử nghe tin anh về nước, cô muốn đi cùng anh nhưng lại bị Hàn Thanh ngăn cản. “Sắp làm cô dâu rồi còn định cùng cậu ta chạy đi đâu? Ngày mai là kết hôn rồi, cậu ta tự khắc sẽ quay lại.

Hàn Mộc Tử đáp: “... Nhưng là, ngày mai, liệu anh ấy còn kịp hôn lễ không? Đi máy bay chắc chắn rất lâu. Hàn Thanh nhàn nhạt nhìn cô: “Cậu ta đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cả rồi, em nghĩ rằng cậu ta sẽ đến muộn được sao?” Điều cô lo lắng là dạo gần đây Mạc Thâm làm việc có chút không biết tự lượng sức mình, một mình anh ấy đảm đương tất cả mọi việc nhưng chưa từng than vãn hay tỏ ra mệt mỏi. Thực ra, Hàn Mộc Tử biết tại sao anh lại làm như vậy, Dạ Mạc Thâm có lẽ cảm thấy anh đã nợ cô quá nhiều nên muốn bù đắp cho cô một đám cưới thật hoành tráng do chính tay anh lo liệu.

Kì thật chính Hàn Thanh cũng cảm thấy bất ngờ, anh vốn tưởng chuẩn bị cho hôn lễ cũng là chỉ đạo cho người khác làm nhưng không ngờ rất nhiều việc lại do cậu ta tự mình chuẩn bị. Điều này khiến Hàn Thanh còn sốc hơn cả việc kí hợp đồng trị giá cả nghìn tỷ đồng. “Thôi nghỉ sớm đi, ngày mai tân hôn mọi sự sẽ tốt lành thôi." "Vâng."

Đêm hôm đó, Hàn Mộc Tử ngủ vô cùng ngon giấc nhưng Tiểu Nhan ngủ cùng cô lại bị mất ngủ nhưng sợ làm ồn khiến Hàn Mộc Tử thức giấc nên cô đành ôm gối chạy ra số pha ngủ.

Mãi đến sáng sớm, cô mới mơ màng chim vào giấc ngủ nhưng ngay khi vừa thiu thiu ngủ thì có người gõ cửa, nhắc cô dâu dậy sớm để trang điểm và mặc váy cưới, Tiểu Nhan lại bật dậy đánh thức Hàn Mặc Tử.

Khi Hàn Mộc Tử tỉnh dậy, cô choáng váng nhìn quảng thâm dưới mắt Tiểu Nhan, hỏi cô: “Cậu bị sao vậy? Với quầng thâm mắt to như vậy, cậu tính tỏa sáng thế nào đây?

Tiểu Nhan trầm mặc một lúc lâu: “Cậu đừng nói đến nó nữa, chắc là mình lo nghĩ đến việc gặp anh trai cậu nên... Mình căng thẳng quá, không tài nào ngủ nổi.

Sau đó, Tiểu Nhan nhìn cô với vẻ ghen tị: “Đột nhiên mình cảm thấy làm phụ nữ mang thai khá tốt, hôm qua nhìn cậu ngủ thật ngon giấc làm sao. " Hàn Mộc Tử không biết đáp sao cho vừa.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô nhìn thấy tin nhắn WeChat của Dạ Mạc Thâm được anh gửi vào nửa đêm hôm qua, nói rằng anh đã có mặt ở sân bay và nhất định sẽ tổ chức cho cô một lễ cưới khó quên. Nhìn thấy tin nhắn này, mỗi cô cong lên nở một nụ cười nhạt rồi cất điện thoại đi.

Nhà tạo mẫu đứng sau lưng cô thoáng thấy cảnh này, nội tâm không khống chế nổi sự ghen tị với Hàn Mộc Tử, nói rằng cô gái này hạnh phúc biết bao khi tìm được người đàn ông tốt như vậy khiến mặt cô đỏ rực vì xấu hổ và vui sướng.

Trước khi trang điểm, Tiểu Nhan mang một chút gì đó cho cô ăn lót dạ. Ăn xong, Hàn Mộc Tử không nhịn được lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạc Thâm.

Điện thoại bên kia hiển thị trạng thái tắt máy.

Lúc này người kia hẳn vẫn đang ngồi trên máy bay, Hàn Mộc Tử lại mở điện thoại ra tra thông tin chuyến bay, khoảng một tiếng nữa anh ấy sẽ đến.

Cất điện thoại, Hàn Mộc Tử muốn đứng dậy đi vệ sinh nhưng lại vô tình làm đổ cốc nước trên bàn.

Bum!

Cốc nước cứ như vậy rơi thẳng xuống đất vỡ tan, mảnh nhỏ văng lên đôi chân trắng nõn của Hàn Mộc Tử. "Ahhh!" Nhà tạo mẫu kêu lên: "Cô Hàn, chân cô chảy máu kìa. “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Nhan bên cạnh đang đi tới thì nghe thấy tiếng vang, cô bước vào và nghe thấy tiếng kêu của nhà tạo mẫu, nhìn về hướng Hàn Mộc Tử thì thấy bàn chân trắng nõn của cô bị mảnh kính nhọn cắm vào, tràn ra một ít máu đỏ tươi. “Sao lại xảy ra chuyện này được?” Trợ lý của nhà tạo mẫu đi theo sau Tiểu Nhan nhìn thấy cảnh này thì không khỏi chặc lưỡi: “Hôm nay là ngày cưới. Cái cốc bị vỡ lại còn nhìn thấy máu như vậy. Thật xui xẻo!”

Nét mặt Tiểu Nhan hơi thay đổi khi nghe cô ta nói vậy, cô nhìn sang phía Hàn Mộc Tử, hắn là cô ấy cũng nghe thấy những điều này, sắc mặt và môi bắt đầu có chút tái nhợt. “Cô nói nhảm cái gì vậy? Mộc Tử chỉ là không cẩn thận một chút thôi.” Tiểu Nhan quay lại trừng mắt với trợ lý sau đó bước nhanh về phía Mộc Tử, lo lắng hỏi: “Mộc Tử, cậu không sao chứ? Để mình xem vết thương cho.

Nhà tạo mẫu cũng định thần lại, nhanh chóng trừng mắt nhìn trợ lý: “Nói nhảm cái gì? Mau thu dọn rồi tìm chỗ nào vứt đám mảnh vỡ này đi."

Hàn Mộc Tử ngày người đứng đó, nhìn những mảnh kính vỡ, mí mắt bắt đầu nhảy loạn xạ không thể khống chế được.

Bình luận

Truyện đang đọc