CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hàn Mộc Tử bị ánh mắt kia của cô ấy nhìn cho sửng sốt, vừa định hỏi làm sao vậy, nhưng tiếp theo đã nhìn thấy Tiểu Nhan quay người đi tới trước cửa, dáng vẻ rất không thích hợp.

Đây là... Thế nào?

Cô cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao lúc nhận điện thoại của Hàn Thanh biểu cảm của Tiểu Nhan không phải như vậy mà, mà cô ấy cũng không nói rõ ràng với mình đã xảy ra chuyện gì.

Trừ phi người gọi điện thoại cho cô ấy không phải là Hàn Thanh?

Nghĩ đến đây, trái tim của Hàn Mộc Tử liền treo lên, sau đó cấp tốc đứng dậy đi theo bước chân của Tiểu Nhan.

Hàn Mộc Tử đi theo Tiểu Nhan đến trước cửa.

Mắt thấy Tiểu Nhan chạy tới cạnh cửa, muốn đưa tay mở cửa, nhưng tay của cô ấy vừa chạm đến tay nắm cửa đã bị dọa đến rụt tay trở về, giống như bị điện giật vậy, tựa như ngoài cửa có ôn dịch.

Tiểu Nhan lập tức lui về sau một bước, nhanh chóng chạy tới trốn sau lưng Hàn Mộc Tử, nuốt nước bọt.

Cái bộ dạng này...

Cảm giác thật kỳ quái, Hàn Mộc Tử hoài nghi nhìn thoáng qua ngoài cửa, sau đó an ủi vỗ vỗ tay của Tiểu Nhan, nói khẽ: "Đừng lo lắng, tớ đến."

Sau đó cô đi lên phía trước, nhìn qua mắt mèo xem người bên ngoài là ai.

Lúc đầu trang bị cái mắt mèo này là vì an toàn, bình thường cô cũng không quá để ý, lần này Tiểu Nhan phản ứng quá kích động cũng làm cho cô thực sự có chút bận tâm, cho nên vẫn phải nhìn một chút xem người bên ngoài là ai thì hơn.

Hàn Mộc Tử nhìn vào mắt mèo một chút, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cô giật mình.

Sau đó, cô lùi lại, cấp tốc kéo cửa ra. Một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn ngoài hành lang càng phát ra vẻ lạnh lẽo, sau khi đối diện với ánh mắt của Hàn Mộc Tử, ánh mắt của Hàn Thanh liền dịu đi, thế nhưng ánh mắt đó rất nhanh đã vượt qua cô rồi rơi xuống gương mặt trắng bệch của Tiểu Nhan ở đẳng sau, trong phút chốc ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.

Tiểu Nhan rụt vai lại, giờ phút này cô ấy thật hi vọng mình có một cái vỏ cứng rắn để có thể chui vào, sau đó cô ấy liền trốn ở bên trong không ra ngoài.

Dù sao lúc này, ánh mắt của Hàn Thanh vừa lạnh lùng lại sắc bén giống như dao, căn bản là cô ấy không dám trực tiếp đối mặt. Đương nhiên là Hàn Mộc Tử cũng cảm thấy ánh mắt của Hàn Thanh, chỉ là không nghĩ tới thế mà anh ta không báo một tiếng đã chạy tới, cô mỉm cười, không để lại dấu vết đi sang bên cạnh, chặn lại ánh mắt của Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhan: "Anh, làm sao đến mà không nói một tiếng với em vậy?"

Trong tầm mắt xuất hiện Hàn Mộc Tử, vẻ lạnh lùng trong mắt Hàn Thanh biến mất một ít, nhưng rõ ràng là vẫn còn cảm xúc, mặc dù anh ta không muốn quá xúc động khi đối mặt với em gái mình, nhưng lúc này đại khái là cảm xúc quá lớn, anh ta không áp chế nổi liền để lộ ra ngoài.

"Không kịp."

Anh ta thản nhiên nói, sau đó mở rộng bước chân đi vào.

Lúc anh ta đi qua người Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử liền ngửi thấy trên mùi phong trần mệt mỏi trên người anh ta, cô hơi nhíu đôi mi thanh tú, sau đó vươn tay đóng cửa lại.

Lần này Hàn Thanh đến một mình, cũng không mang Tô Cửu và Nhất Khởi tới. Nhưng ngắm lại cũng thấy bình thường, lúc này cũng không phải giờ làm việc, hôm nay trong nước là mùng một đầu năm, hôm qua là ba mươi, Tô Cửu là người đã có gia đình nên đã sớm nghỉ làm trở về đoàn viên rồi, làm sao có thể cùng Hàn Thanh đến nước ngoài được?

Lại nói, cho dù Tô Cửu có tình nguyện tăng ca, có lẽ Hàn Thanh cũng sẽ không để cho cô ta tăng ca. Lúc Hàn Thanh đi qua người Tiểu Nhan, Tiểu Nhan liền cảm giác thể xác lẫn tinh thần của mình đều đang run rẩy, trước đó thời điểm rời đi rõ ràng là cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, mà lá gan cũng rất lớn, còn nghĩ thời điểm Hàn Thanh đến, cô nhất định phải giao tất cả trọng trách cho Đậu Nhỏ.

Dù sao hai anh em bọn họ cũng sẽ không làm gì Đậu Nhỏ.

Nhưng bây giờ thì sao? Hàn Thanh chân chính xuất hiện, cô ấy ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.

Sau khi Hàn Thanh đi vào, Tiểu Nhan còn ngây ngốc đứng tại chỗ, Hàn Mộc Tử đi tới giữ chặt tay của cô ấy: "Đi vào đi."

"Không được." Tiểu Nhan lắc đầu, cắn môi dưới của mình, hốc mắt đỏ ửng: "Mộc Tử, chân tớ run."

Hàn Mộc Tử: "….

Cô sửng sốt thật lâu, bỗng nhiên bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Cậu cũng quá lép về rồi đó? Anh ấy chưa nổi giận với cậu mà cậu đã sợ đến như vậy rồi? Về sau cậu phải làm sao bây giờ? Không phải cậu còn muốn gả cho anh ấy sao?"

Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu: "Hiện tại tớ không dám nghĩ đâu."

Hiện tại ý nghĩ trong đầu cô ấy chỉ có một cái,

chính là hi vọng Hàn Thanh không nên trách cô ấy, hu hu, cũng không cần nói chuyện với cô ấy nữa. "Có tớ ở đây rồi." Hàn Mộc Tử chỉ có thể an ủi cô ấy như thế: "Có chuyện gì tớ sẽ giúp cậu."

Sau khi nghe cô nói như vậy, Tiểu Nhan đành đáng thương đi theo cô vào trong. Mặc dù đây là lần đầu tiên Hàn Thanh đến nơi này, thế nhưng Hàn Thanh cũng coi nơi này giống như nhà của mình, sau khi đi vào liền không khách sáo nhìn quanh bốn phía, giống như đang tra xét hoàn cảnh nơi đây. Chờ xác định hoàn cảnh nơi này so với trong tưởng tượng của anh ta tốt hơn một chút mới thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống ghế số pha.

Hàn Mộc Tử kéo Tiểu Nhan đi vào phòng khách, lúc này chỉ có hai người các cô ở nhà, Tiểu Nhan trốn sau lưng Hàn Mộc Tử, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt của Hàn Thanh.

Hàn Mộc Tử nhìn Hàn Thanh mỉm cười: "Anh, uống chút gì đó không?"

Đối mặt với em gái của mình, Hàn Thanh mấp máy môi mỏng, sau đó mở miệng nói: "Nước sôi để nguội là được."

Thế là Hàn Mộc Tử liền vỗ vào bàn tay Tiểu Nhan đang nằm chặt lấy mình: "Tiểu Nhan, cậu đi rót nước đi."

Tiểu Nhan cũng không dám ở lại đây, nghe Hàn Mộc Tử nói vậy liền cảm kích nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp rót nước, cũng bởi vì quá khẩn trương mà bước chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống phía trước.

May mắn là thân thủ của Tiểu Nhan cũng không tệ lắm, rất nhanh liền đứng vững lại đi vào phòng bếp.

Hàn Mộc Tử thu hồi ánh mắt, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Thanh.

"Anh."

Hàn Thanh mở mắt ra, ánh mắt rơi lên người Hàn Mộc Tử: "Hình như em gầy đi rồi? Anh ta không chăm sóc tốt cho em sao?"

Thời điểm nói mấy câu cuối cùng kia, giọng điệu của Hàn Thanh lạnh lẽo hơn mấy phần, nghe đã cảm thấy rất nguy hiểm.

Hàn Mộc Tử ngẩn người, vội vàng lắc đầu thay Dạ Mạc Thâm giải thích: "Anh nói cái gì đó? Lúc trước căn bản là anh ấy không nhận ra em, chăm sóc em thế nào được?" "Tên khốn kiếp đó."

Hàn Thanh siết chặt năm đấm, hiếm khi nói tục một câu, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Nhưng mà anh ơi, anh đừng nóng giận, em và anh ấy đã nhận ra nhau rồi, hiện tại anh ấy cũng đã biết Đậu Nhỏ là con của anh ấy, đối xử với em rất tốt, anh."

Nghe vậy, Hàn Thanh lạnh lùng cười một tiếng: "Đã nhận ra nhau rồi? Bởi vì liên quan đến Đậu Nhỏ sao? Nếu như không phải Tiểu Nhan tự mình dẫn Đậu Nhỏ tới, hiện tại tình huống của hai người là như thế nào chứ?"

Ngữ điệu của anh ta rất nghiêm khắc, giống như đối với chuyện cô gầy đi vô cùng có ý kiến.

Hàn Mộc Tử hơi hé môi, một chữ cũng không

thể nói ra, cô chỉ gầy một chút đã khiến Hàn Thanh có ý kiến lớn như vậy, nếu để cho anh ta biết suýt nữa thì mình sinh non, vậy chẳng phải là anh ta sẽ phá hủy căn phòng sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Hàn Mộc Tử liền kiên định không thể nói chuyện này cho Hàn Thanh biết.

"Hiện tại người đâu rồi?" Hàn Thanh vừa chấm dứt vấn đề này, Tiểu Nhan liền bưng nước từ trong phòng bếp ra.

Bình luận

Truyện đang đọc