*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tổng An đặt mạnh chiếc bát trên tay xuống mặt bàn kêu đánh rầm, trả lời một cách gắt gỏng.
Nếu như là chuyện có liên quan đến Dạ Mạc Thâm thì ông Uất Trì Kim không tài nào bình tĩnh nổi, cho dù cô con gái út của mình nổi giận thì ông cũng không nhịn được tiếp tục gặng hỏi.
“Tóm lại là có chuyện gì? Đúng là ba đến để gặp thẳng Thâm nhưng tại sao nó không có ở đây thì cũng phải nói cho rõ ràng ra chứ!”
Chớp mắt, bầu không khí vốn đang ấm nóng đã bị đóng băng lạnh ngắt, không còn ai đang ngồi trước bàn có tâm trạng ăn uống nữa, căn phòng bỗng chốc trở nên im ắng, chỉ có nước trong nồi lẩu là vẫn sôi sùng sục sủi bọt lăn tăn.
Tiểu Nhan thấy miếng khoai tây mình bỏ vào nhúng đã chín mềm, rất muốn vớt ra nhưng với tình hình trước mắt, cô ấy lại không dám, chỉ có thể kìm nén lại.
Mãi một lúc lâu sau, Hàn Mộc Tử mới lên "Anh ấy đang ở trong bệnh viện ạ.
tiếng.
Ông Uất Trì Kim thở hổn hển, đứng bật dậy ngay: “Bệnh viện? Tại sao lại phải vào bệnh viện? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Mới đầu, ông Uất Trì Kim chỉ tưởng rằng Dạ Mạc Thâm vắng mặt là bởi có việc phải đi ra ngoài cho nên mới rảnh rang ngồi lại cùng ăn bữa Tất niên với ba người họ, nhưng hiện giờ nghe được tin Dạ Mạc Thâm đang ở trong bệnh viện thì ngay lập tức, ông Uất Trì Kim không còn lòng dạ nào tiếp tục ăn uống nữa.
“Vu Ba, thôi đừng ăn nữa, chúng ta chuẩn bị vào bệnh viện mau lên!”
Đúng vào lúc này, Tống An lại lên tiếng ngăn cản họ.
“Hai người không phải đi làm gì cho khổ ra, lúc này hai người có vào bệnh viện cũng chẳng giúp được gì, cháu ngoại yêu quý của ba năm trong bệnh viện nào có phải việc to tát đâu, chẳng qua là trí nhớ hơi bị tác động mạnh một chút, không chịu nổi nên ngất lăn ra nên mới phải vào viện nghỉ ngơi thôi, có vấn đề gì không?”
Khi nghe thấy Tống An nói rằng nguyên nhân là do trí nhớ bị tác động mạnh, ông Uất Trì Kim sửng sốt, ánh mắt già nua sáng lóe lên.
Nói như vậy có nghĩa là... Dạ Mạc Thâm cháu ngoại của ông ta sắp khôi phục lại trí nhớ rồi ư? Bỗng nhiên, ông Uất Trì Kim cảm thấy trái tim mình mất đi một mảnh. Hiện giờ, khi còn chưa khôi phục lại được trí nhớ, Dạ Mạc Thâm đã liên tục chống đối lại ông ta, nếu như đợi đến lúc Dạ Mạc Thâm khôi phục lại những ký ức ngày trước thì chẳng phải anh sẽ càng trở nên lạnh nhạt hơn với ông ngoại này sau sao?
Thế nhưng, trí nhớ của anh đã bị tác động mạnh như thế nào, trước đây vẫn luôn rất ổn cơ mà? Sau khi gặp Hàn Mộc Tử cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
“Sao lại có phản ứng như thế vậy?” Tống An đứng lên, khoanh tay trước ngực chăm chú nhìn ông Uất Trì Kim: "Có phải là đang lo sau khi thắng bé khôi phục lại trí nhớ sẽ ruồng bỏ ông ngoại, để ông lại mà đi không? Tôi xin phép được khuyên ông một câu này, nếu như con người ta cứ luôn cổ chấp quá thì sẽ đánh mất đi rất nhiều thứ. Bao nhiêu năm rồi, nếu như ông vẫn chưa biết ăn năn hối cả thì tôi thật sự chẳng còn gì để nói nữa."
Căn phòng chìm vào trong sự im lặng dị thường.
Vào lúc này ở trong bệnh viện.
“Chú Tiêu ơi, nếu như ba ngủ cả đêm mà vẫn không thức dậy thì có phải là chúng ta sẽ trông ở đây cả đêm nay không ạ?"
Nghe thấy vậy, Tiêu Túc đang mải tập trung suy nghĩ quay sang nhìn bé Đậu Nhỏ.
"Cậu chủ nhỏ mệt rồi có phải không? Hay là... chủ Tiêu gọi điện thoại cho mẹ cháu đến đón cháu về nhé?”
Đậu Nhỏ nghe thấy thế thì lắc đầu nguầy nguậy từ chối.
"Không cần đâu ạ, cháu muốn ở đây đợi ba
tỉnh lại.”
Nói dứt lời, Đậu Nhỏ sực nhớ ra điều gì đó, hai mắt mở to nhìn anh ta một cách nghiêm túc và nói: “Chú Tiêu ơi, chú có thể đừng gọi cháu là cậu chủ nhỏ nữa được không?”
Tiêu Túc ngẩn người ra: "Tại sao thế?”
“Cháu biết là chú Tiêu tốt với ba của cháu cực kì, cho nên chú Tiêu cứ gọi tên của cháu thôi là được rồi ạ, cháu tên là Đậu Nhỏ.
Cậu ta nào dám gọi con trai của cậu chủ Mạc Thâm bằng tên Đậu Nhỏ?
“Chú Tiêu ơi? Đậu Nhỏ chỉ có một yêu cầu như vậy thôi, có được không chú?”
Đối diện với khuôn mặt này, và cả ánh mắt mong mỏi cũng như giọng nói đáng yêu này, Tiêu Túc nhận ra rằng mình thật sự không có cách nào để từ chối. Cậu ta bèn gật đầu, cất giọng nói:
“Được."
Ngay lập tức, bé Đậu Nhỏ toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng sạch tinh tươm: "Chú Tiêu ơi, thế thì chủ thử gọi cháu nghe xem nào.”
Tiêu Túc: ""
Cậu nhóc này cũng đến là lắm chiêu trò thật, rất biết cách làm cho cậu ta bối rối.
Nhưng may mắn làm sao đối phương chỉ là một đứa trẻ, bảo cậu ta gọi bằng tên Đậu Nhỏ cũng không khó khăn gì.
“Đậu Nhỏ!”
Tiêu Túc cất tiếng gọi, Đậu Nhỏ nghe thấy vậy thì nụ cười càng tươi rói hơn, bỗng nhiên Tiêu Túc cảm thấy đứa bé trước mặt mình đây dễ ưa hơn cậu chủ Mạc Thâm rất nhiều, tuy sở hữu những đường nét trên gương mặt giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt.
Đang mải suy nghĩ thì cậu bé ngồi phía đối diện bất ngờ thốt lên một câu nói giật gân. “Chú Tiêu ơi, có phải là chú thích dì Tiểu Nhan
không?
Khi nghe thấy câu hỏi ấy, suýt nữa thì Tiêu Túc bị sặc nước bọt. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, cậu ta nhìn Đậu Nhỏ bằng vẻ ngạc nhiên, ánh mắt đầy hoang mang.
Không ngờ rằng tâm tư của cậu ta lại bị một đứa trẻ nhận ra?
Hơn thế nữa còn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi? Cậu ta thể hiện một cách rõ ràng như vậy sao? Vậy thì phải chăng... Tiểu Nhan cũng có thể cảm nhận được?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tiêu Túc bỗng trở nên khó coi.
Cậu ta bất giác đưa mắt về phía vết sẹo xấu xí trên gương mặt của mình. Trước đây, cậu ta chỉ luôn gói ghém mối tâm sự về Tiểu Nhan ở nơi sâu kín nhất trong trái tim mình. Bây giờ có thêm vết sẹo xấu xí này thì cậu ta lại càng không có tư cách nữa.
Thấy cậu bé vẫn đang chăm chú nhìn mình đợi chờ một câu trả lời, Tiêu Túc không kìm được lòng bèn giơ tay ra định xoa đầu cậu bé, thế nhưng khi còn chưa chạm được vào Đậu Nhỏ, bàn tay của Tiêu Túc bỗng nhiên khựng lại, chốc lát sau thì rụt về, mỉm cười phủ định.
“Cháu nói lung tung gì thế? Không có chuyện đó đâu.”
Trước kia anh ta đã không có tư cách thì hiện giờ lại càng không.
Không có tư cách đem lòng yêu mến một cô gái tuyệt vời như thế, cũng không có tư cách để chạm vào cậu bé đáng yêu trước mặt này.
Đậu Nhỏ để ý đến từng lời nói hành động của Tiêu Túc, đã thấy bàn tay cậu ta đưa ra gần chạm đến sát đầu mình rồi nhưng lại rụt về. Đậu Nhỏ cất giọng nói: “Chú Tiêu ơi, chú đưa tay qua đây.”
Tiêu Túc ngày người: "Sao thế cháu?” rồi vươn bàn tay mình ra.
Đậu Nhỏ đặt lại tay của cậu ta vào đúng tư thế rồi chủ động đưa đầu sát lại gần.
Tiêu Túc chỉ cảm thấy cái đầu nhỏ nhắn đang dụi vào lòng bàn tay của mình, cảm giác hơi ngứa ngáy chạy thẳng vào tim cậu ta một cách rõ ràng. Nhìn cậu bé trước mặt, bất chợt Tiêu Túc không nói được thành lời.
“Chú Tiêu ơi, thích thì là thích thôi mà, rõ ràng là chú muốn xoa đầu của Đậu Nhỏ thì vì sao lại rụt tay về, Đậu Nhỏ có nói không cho chú Tiêu xoa đầu đầu.
Tiêu Túc thấy lòng mình ấm áp, không ngờ Đậu Nhỏ lại suy nghĩ tỏ tường như vậy, đoán trúng phóc ý định của cậu ta.
Và những lời mà cậu bé nói... rõ ràng là ám chỉ đến việc Tiêu Túc thích Tiểu Nhan.
Thích nhưng lại không dám thừa nhận, trong
khi Tiểu Nhan đâu biết rằng cậu ta thích cô ấy. Cậu ta đã nghĩ quá lên rồi, vẫn là đứa trẻ này thông minh...
Chỉ là một đứa bé mới bốn năm tuổi đầu thôi