CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Chương 1569: Giấy trắng

“Anh trai cũng ở đó ạ?”

Ôn Cảnh Nhu cười rất hiền lành và nhẹ giọng nói.

“Đúng vậy, anh trai em và chị là bạn bè. Tất nhiên anh ấy sẽ đến dự tiệc sinh nhật của chị rồi”

Cô ta sợ Đường Viên Viên sẽ không tin, vì vậy Ôn Cảnh Nhu suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: “Còn có, Sở Phong cũng ở đó.”

“Anh Sở Phong cũng ở đó?”

Đường Viên Viên đã hơi tin tưởng, bởi vì chị gái trước mặt cười rất dịu dàng với cô bé, mùi nước hoa trên người cô ta cũng rất thơm. Ngược lại là Trương Hiểu Lộ đột nhiên cười chế nhạc: “Chỉ nói mấy câu thì đã chứng minh chị là bạn của anh trai Viên Viên sao? Bằng chứng này cũng quá mỏng manh và thiếu sức thuyết phục rồi nhỉ? Nếu chị thực sự là bạn của anh trai cậu ấy thì không sao nhưng nếu chị không phải là bạn thì sao? Nếu lúc đó Viên Viên xảy ra chuyện gì thì những người ở cạnh cậu ấy như chúng tôi biết phải nói chuyện với những người trong gia đình cậu ấy thế nào?”

Viên Nguyệt Hàn cũng kinh ngạc phát hiện ra, lập tức phụ hoạ: “Đúng vậy, chúng tôi cùng nhau tới đây. Nếu bây giờ chị dẫn cậu ấy đi, chúng tôi biết ăn nói thế nào chứ?”

Nhìn hai cô gái ăn mặc thời trang nho nhã, mặt mày khôn khéo hoàn toàn khác với Đường Viên Viên trước mặt.

Nếu như có thể, Ôn Cảnh Nhu thật sự không muốn để ý tới bọn họ. Nhưng nhìn thấy vẻ nhất quyết không chịu bỏ qua của hai người này, cô ta chỉ đành mở miệng cười nhẹ: “Các em là bạn học Viên Viên, hay là đi cùng luôn nhé? Như vậy hai em cũng không còn lo lắng nữa rồi đúng không?”

Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ đạt được mục đích trong mắt đối phương.

“Xe đậu bên ngoài. Ba người các em cùng ngồi ở ghế sau, không có vấn đề gì chứ? Đúng rồi, các em có váy dự tiệc sinh nhật không?”

“Có thì có nhưng phải quay lại ký túc xá để lấy: “Vậy thì thôi đi, quay lại lấy phiền phức quá, lát nữa chị sẽ cho người tìm vài bộ mang tới.”

“Vậy thì phải cảm ơn chị rồi”

Đường Viên Viên còn đang do dự, không ngờ Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ đồng ý còn nhanh hơn cô bé, thậm chí còn nói với cô bé: “Đường Viên Viên đừng sợ. Chỉ cần có bọn tớ ở đây, cho dù chị ta có là lừa đảo thì cũng không dám làm gì cậu đâu”

“Đúng vậy, hai người bọn tớ sẽ bảo vệ cậu”

“Chúng ta sẽ đi thật sao?”

“Đi chứ, sinh nhật sẽ rất vui. Anh của cậu đi rồi, cậu cũng nên: đi chứ”

“Đúng vậy, nếu không anh trai cậu lén lút tìm bạn gái thì làm sao bây giờ?”

Nghe thấy hai chữ “bạn gái”, trong mắt Đường Viên Viên lộ ra vẻ mê mang: “Anh trai tìm bạn gái?”

“Đúng vậy, anh trai cậu đẹp trai như vậy. Chắc chắn trong trường có rất nhiều cô gái thích anh ấy và muốn theo đuổi anh ấy. Chỉ cần nhìn thôi đã biết chị gái vừa rôi có ý với anh trai của cậu, nếu không chị ta đã không đến tận đây để mời cậu đến dự tiệc sinh nhật của chị ta”

“Nhưng mà…”

Đường Viên Viên buồn phiền cắn môi dưới.

Trong lòng cô bé chưa bao giờ nghĩ rằng anh Diệc Thù sẽ tìm bạn gái. Nhưng những gì họ nói đều đúng, anh trai cô bé lớn lên đẹp trai như vậy, có nhiều cô gái thích anh ấy là chuyện bình thường.

Hơn nữa anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ có bạn gái, nhưng… tại sao trong lòng cô bé lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Vì vậy Đường Viên Viên im lặng suốt quãng đường đi tới tiệc sinh nhật.

Kết quả là sau khi đến tiệc sinh nhật, nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn, tâm trạng chán nản của cô bé lại biến mất, thậm chí còn chưa thay váy đã muốn ăn.

Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ đều đi thay váy, còn cô bé lại câm bánh ngọt và nhấm nháp từng chút một.

Ôn Cảnh Nhu ngồi xuống trước mặt cô bé.

“Viên Viên, dù sao hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của chị, em không định cùng họ thay váy sao? Ở đó sẽ có rất nhiều người.”

Đường Viên Viên nghe vậy thì lập tức lắc đầu: “Chị, không cần:a:’ ‹ Dáng người cô bé không đẹp, lại mũm mĩm, có lẽ sẽ chẳng có bộ váy nào hợp với mình cả.

Nhưng Ôn Cảnh Nhu thực sự rất thích cô gái nhỏ có làn da trắng nõn lại có chút hồng nhạt như anh đào này. Cô bé trong sáng, đáng yêu, lại thuần khiết như nước.

Thật sự là giống như nước vậy. Nhìn thấy cô bé ngồi đó ăn bánh không suy nghĩ, Ôn Cảnh Nhu chợt nghĩ đến mình hiện tại, cô ta và cô gái nhỏ trước mặt này đúng là khác biệt như trời với đêm vậy.

Không biết khi cô bé này một tuổi sẽ như thế nào nhỉ?

Cô ta đưa tay xoa đầu Đường Viên Viên, cười khẽ: “Nếu không muốn thay đồ thì em cứ ngồi ở đây ăn đi. Chị qua kia xem khách mời đã đến đủ chưa”

“Vâng ạ, cảm ơn chị gái”

Sau đó, Ôn Cảnh Nhu đứng dậy đi ra ngoài sảnh, tìm một nơi yên tĩnh gọi cho Uất Trì Diệc Thù.

Tất nhiên, cô ta không có số điện thoại di động của Uất Trì Diệc Thù, vì vậy cô ta chỉ có thể gọi cho Chung Sở Phong.

Khi điện thoại di động của Chung Sở Phong vang lên, cậu nhìn lướt qua dãy số cuối cùng của ID người gọi, nhanh chóng biết người này là ai. Dù sao cô ta luôn gọi điện trực tiếp cho mình mỗi khi muốn tìm Diệc Thù. Sau sự việc lần trước, Chung Sở Phong thực sự không còn kiên nhãn với mấy chị gái này nữa, nhấc máy không đợi người kia mở miệng đã nói: “Đừng gọi cho tôi nữa. Sau này tôi sẽ không nghe điện thoại của cô nữa. Một cô gái cả ngày làm chuyện như vậy có phiền không?”

“Chung Sở Phong, cậu không muốn biết tôi đã đưa ai đến bữa tiệc sinh nhật của mình sao?”

“Haha, cô dẫn theo ai cũng không liên quan đến ông, ông đây sẽ quan tâm cô dẫn theo người nào sao?”

“Hiện tại, cô bé đang ngồi ăn bánh ngọt. Đúng là một cô gái nhỏ sáng rực hai mắt vì đồ ăn, tôi bảo cô bé đi thay váy nhưng cô bé không có hứng thú. Chung Sở Phong, cậu nghĩ cô bé sẽ là ai?”

Vốn dĩ Chung Sở Phong còn đang muốn mắng tiếp nhưng nghe xong lời cô ta nói thì cậu ta lập tức sững sờ, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Mẹ nó, Ôn Cảnh Nhu cô đang nói tới ai?”

“Cậu đoán thử xem? Đó hẳn là người cậu quen thuộc nhất, Cô bé thực sự rất dễ thương, sạch sẽ và giống như một tờ giấy trắng. Sao trên đời này-lại có một cô gái như vậy, Chung Sở Phong, cậu nghĩ sao?” .

Vốn dĩ Chung Sở Phongvẫn còn đang cà lơ phất phơ, vừa nghe tin Đường Viên Viên đang ở chỗ của Ôn Cảnh Như thì cả người lập túc nghiêm túc hẳn lên.

“Rốt cuộc cô có ý gì hả? Cô muốn làm gì? Ôn Cảnh Nhu, tôi cảnh cáo cô: Nếu cô dám làm bậy, đừng nói Diệc Thù sẽ thế nào, mà Chung Sở Phong tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cô.”

“Căng thẳng vậy à? Tôi chỉ mời cô bé đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi thôi mà.

Chung Sở Phong, cậu giúp tôi nói với Diệc Thù một tiếng, tôi đang đợi cậu ấy đến.”

Sau khi nói xong, Ôn Cảnh Nhu không hề nói chuyện vô nghĩa với Chung Sở Phong nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Chung Sở Phong còn muốn nói gì nữa, lại nghe thấy âm báo bận từ trong điện thoại. Cậu ta tức giận đến mức muốn đập nát điện thoại ngay tại chỗ, lúc quay đầu lại thì đúng lúc thấy Uất Trì Diệc Thù đang lạnh lùng nhìn mình.

“Làm sao vậy?”

“Điện thoại của Ôn Cảnh Nhu…”

Nghe thấy ba chữ Ôn Cảnh Nhu, lông mày của Uất Trì Diệc Thù không khỏi cau lại, vẻ mặt có chút không vui. Tại sao lại là cô ta?

“Cô ta muốn cậu tham dự bữa tiệc sinh nhật của cô ta” Chung Sở Phong do dự một lúc mới nói rõ tình hình.

Nghe vậy, Uất Trì Diệc Thù cũng không có biểu cảm gì khác thường, bình tĩnh khom người thay giày.

“Viên Viên bị cô ta dẫn tới tiệc sinh nhật.”

Câu nói đằng sau khiến động tác của Uất Trì Diệc Thù dừng ngay tại chỗ. Một lúc sau, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn Chung Sở Phong: ‘Cậu vừa nói cái gì? Ai bị dẫn tới tiệc sinh nhật?”

Bình luận

Truyện đang đọc