**********
Điểm hẹn xem mắt là nơi Hàn Mộc Tử vô cùng xa lạ.
Vì thế Hàn Thanh để chú Nam đưa cô đến đó, đến nơi, chủ Nam lập tức nói: "Cô Mộc Tử, bây giờ tôi đi đến công ty đón cậu chủ trước, buổi tối sẽ đến đón cô sau."
Hàn Mộc Tử nghĩ tới ông ấy tuổi đã cao còn phải vòng lại đón mình, lắc đầu nói: "Không cần đầu chú Nam, chú cứ về trước đi ạ, cháu xem mắt không biết đến bao giờ mời về, buổi tối cháu tự bắt xe về là được rồi ạ.
Thực ra cô nghĩ, chủ Nam tới đón Hàn Thanh rồi lại phải vòng lại đây sẽ phải đợi rất lâu.
Cô thấy, việc xem mắt này không cần kéo dài lâu như vậy. "Vậy được, cô Mộc Tử tự mình cẩn thận, nếu cần gì, cô cứ gọi điện thoại cho tôi là được." "Chú Nam, đi đường lái xe cẩn thận."
Sau khi chú Nam lái xe đi, Hàn Mộc Tử quay người đi vào sảnh tiệm cà phê phía trước.
Lúc này người trong quán cà phê không đông lắm, nhưng Hàn Mộc Tử nhìn lướt qua đã biết đối tượng xem mắt của cô còn chưa tới, vì xung quanh toàn là một nhóm người ngồi với nhau, không có ai ngồi một mình."
Cô chọn vị trí sát cửa sổ để ngồi, phục vụ đi tới chờ cô gọi đồ. "Tôi vẫn đang đợi người, đợi thêm một lúc nữa đi." "Vâng thưa cô."
Hàn Mộc Tử giơ tay xem giờ, thời gian họ hẹn nhau là 2 giờ, còn 2 phút nữa là đến 2 giờ. giờ.
Hi vọng đối phương là một người đúng
Hàn Mộc Tử cầm điện thoại, lướt qua story của bạn bè.
Hôm qua đi khu vui chơi giải trí, Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ đều chơi rất vui, hai người còn chụp rất nhiều ảnh, nhưng cô vẫn chưa đăng lên story, mà chỉ gửi riêng cho cô.
Hai người đã hứa với nhau, những tấm ảnh mà Đậu Nhỏ đã chụp sẽ ko đăng lên bất cứ trang mạng xã hội nào.
Lướt qua từng bức ảnh, Hàn Mộc Tử nhìn vào chúng, khỏe môi không tự chủ được mà nở nụ cười.
Qua buổi trưa ánh mặt trời chiếu trên con đường lớn, những tia sáng khúc xạ lên cửa sổ bao lấy Hàn Mộc Tử, cô ngồi ở đó cúi đầu nhìn điện thoại mặt lộ ra ý cười dịu dàng, ôn nhu, khung cảnh này trông vô cùng yên bình, hài hòa.
Khi Tần Duyên bước vào quán cà phê lập tức nhìn thấy hình ảnh này, vừa nhìn lập tức thấy trái tim và bước chân hơi loạn nhịp.
Anh ta đảo mắt một vòng, rất nhanh là biết ngoại trừ cô ấy ra thì những người khác đều có bạn đi cùng, đây chính là đối tượng xem mắt của mình hôm nay?
Hàn Mộc Tử xem xong những tấm ảnh, đột nhiên cảm thấy có một bóng người đứng trước mặt mình, che hết tầm nhìn xung quanh. "Xin chào, tôi là Tân Duyên."
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên, nhìn người đối diện vừa tới.
Trong nháy mắt, cả hai đều ngây người. "Cô, cô ko phải là..." Tân Duyên có chút kinh ngạc nhìn cô, Hàn Mộc Tử đứng dậy nhìn đối phương, trong lòng cũng rất ngạc nhiên.
Nếu như cô nhớ không nhầm, kẻ trước mặt này, hình như là chủ của cái xe lần trước cô đâm phải mà? Lúc đó người phụ nữ bên cạnh anh ta còn làm cô mất mặt, nhục nhã một trận cơ.
Đúng là một kẻ không dễ đối phó, không những không đồng ý báo cảnh sát mà cũng không muốn tự giải quyết riêng, đại khái là không muốn giải quyết vấn đề. Lúc sau vẫn may là Dạ Mạc Thâm xuất hiện, giúp cô giải quyết vấn đề.
Tần Duyên cũng không ngờ đối tượng xem mắt của anh ta chính là cô.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tân Duyên xấu hổ họ nhẹ một tiếng: "Cô vẫn nhớ tôi à? Lần trước... cô đâm vào đuôi xe của tôi."
Hàn Mộc Tử gật đầu, mặt tỏ vẻ lạnh nhạt. "Ngồi xuống trước đi." Tân Duyên bảo cô ngồi xuống, sau đó giơ tay gọi phục vụ tới.
Hàn Mộc Tử liếc qua đồng hồ, đối phương đến muộn tận 10 phút, đến câu xin lỗi cũng không thèm nói sao?
Gọi đồ xong, Tân Duyên nhìn cô vẫn có chút lúng túng: "Tôi đoán là lần trước, xe của cô đụng vào xe tôi có thể chính là duyên phận đã định, chỉ là không ngờ chúng ta lại gặp lại nhanh như thế, mà còn gặp nhau bằng cách này."
Hàn Mộc Tử ngước mắt: "Tôi cũng không ngờ." "Khụ..." Có lẽ là cảm thấy không thoải mái vì chuyện lần trước, dù sao lúc đấy bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, vì thế mà bây giờ cùng Hàn Mộc Tử xem mắt cảm thấy hơi lúng túng.
Anh ta không nói chuyện, Hàn Mộc Tử cũng không thèm gợi chuyện, nụ cười dịu dàng khi nhìn điện thoại lúc trước giờ đây cũng không xuất hiện nữa, biểu hiện trên mặt toàn là sự lạnh nhạt, rất rõ ràng là cô không hứng thú gì với việc xem mắt này.
Ban đầu Hàn Mộc Tử còn nghĩ, nếu như đối phương không tệ lắm cũng có thể xem xét.
Nhưng... cô lại quen biết kẻ này, hơn nữa cô còn nhớ lúc đấy bên cạnh anh ta còn có một cô bạn gái nhỏ, bộ dáng hung hăng của cô nữ sinh đó cô vẫn nhớ như in.
Xem ra việc cô bảo chú Nam không cần đến đón mình là rất sáng suốt.
Tần Duyên lại vẫn cứ quan sát cô, vô cùng cẩn thận hỏi một câu: "Cô Mộc Tử... vừa từ nước ngoài trở về ư?
Đẹp, cô gái trước mặt này thật là đẹp.
Hơn nữa vẻ đẹp này của cô lại không phải là kiểu gái nhà lành, cũng không phải kiểu thanh nhã, mà là thuộc loại trong lạnh lẽo phát ra phong tình, phong tình trong mắt khi đó rất nhiều người đều không có.
Cô vừa ngẩng đầu, sự lạnh lùng trong ánh mắt càng đậm hơn.
Tần Duyên không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Đàn ông thích rất nhiều kiểu phụ nữ, mà phụ nữ xinh đẹp chính là một trong số những kiểu đó.
Vẻ đẹp như Hàn Mộc Tử đây lại là số ít, lần trước vừa gặp Tân Duyên đã nhớ mãi không quên người phụ nữ này. "Ừ". Hàn Mộc Tử gật đầu: "Mới vừa từ trước ngoài trở về." "Thảo nào khí chất của cô Mộc Tử khác với những người khác, hi vọng hôm nay chúng ta có thể xem mắt vui vẻ."
Hàn Mộc Tử nghe vậy, mỉm cười, cũng không thèm tiếp lời.
Cô cũng không truy xét đến việc đối phương đến muộn mười phút, cô chả có ý định tiếp tục làm quen với kẻ này nữa.
Sau khi cà phê được bưng lên, đại loại là ngồi khá lâu rồi, câu hỏi của Tần Duyên bắt đầu tăng lên. "Cô Mộc Tử bình thường có sở thích hay thú vui gì không?"
Hàn Mộc Tử tùy tiện nói một cái, Tân Duyên liền lập tức nói mình cũng thích cái đấy, còn đề nghị lúc rảnh có thể cùng đi. Hàn Mộc Tử lại không thèm đáp lại, Tân Duyên lại nói đến chuyện khác, Hàn Mộc Tử đều hững hờ trả lời.
Sau vài câu chuyện, Tần Duyên thật sự đã cảm nhận được đối phương không hề có hứng thú với việc xem mắt này, anh ta cảm thấy có chút thất bại, không cam lòng mà nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đối diện. "Cô Mộc Tử, cô lạnh nhạt với tôi như vậy, là vì chuyện lần trước ư?"
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử ngước mắt: "Chuyện lần trước?"
Tần Duyên: "...Chính là lần đầm đuôi xe đó, bên cạnh tôi còn có một cô nữ sinh, cô có phải để bụng cô ấy?"
Hàn Mộc Tử cười nhạt: "Anh Duyên nói đùa rồi, tôi làm sao lại để bụng chuyện đó?"
Lễ độ như vậy, lại càng làm Tần Duyên thêm ảo não, cô nói không để bụng, vậy chính là không hề để ý đến việc xem mắt hôm nay rồi.
Nhưng, Tần Duyên vẫn muốn tự biện giải cho mình một chút. "Cho dù cô không để bụng, nhưng tôi vẫn muốn giải thích một chút, cô nữ sinh hôm đó chính là em gái tôi, mặc kệ cô có hiểu nhầm hay không." "Ha..."
Sau khi Tần Diên giải thích xong xuôi, phía sau cách đó không xa liền phát ra một giọng cười trầm thấp.
Âm thanh đó u ám, dường như còn có chút trào phúng, làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Tần Duyên theo bản năng nhíu mà lại, người này là ai?
Sao lại cười đúng lúc này? Mà khi Hàn Mộc Tử nghe thấy tiếng cười này sau đó, sắc mặt cô lập tức thay đổi.