CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Lần đầu tiên, Dạ Mạc Thâm có kiên nhẫn nói chuyện với một đứa nhóc như vậy, ngay chính bản thân anh cũng không phát hiện ra trong giọng nói của mình đã có vài phần mềm mỏng đi. "Nếu chủ là người xấu, vừa rồi sẽ không cứu cháu, cho nên cháu tin tưởng chú là là người tốt."

Dạ Mạc Thâm nhíu mày, không nói thêm gì.

Đậu nhỏ thấy anh không nói lời nào, nghĩ một lát rồi lại nói: "Chú... Cũng là tới tham gia buổi đại tiệc sao?" "Ừm." Dạ Mạc Thâm mím môi, khẽ gật đâu. "À. Vậy vì sao chú phải đeo mặt nạ? Hôn nay cũng không phải lễ hội hóa trang."

Môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch lên, gợi nên một vòng cung đẹp tuyệt hảo, giọng anh trầm thấp hỏi: "Không bằng cháu nói với chu trước, tại sao cháu lại đeo mặt na?" "Chú thật xảo quyệt, rõ ràng là cháu hỏi chú trước mà."

Dạ Mạc Thâm nhìn tên nhóc trước mặt, cảm thấy cậu rất thú vị, đặc biệt là rất thông minh và lanh lợi.

Đứa nhỏ này rốt cuộc là con của gia đình nào?

Tại sao lại ở đây một mình? Người mẹ cậu vừa nói đang ở chỗ nào?

Dạ Mạc Thâm vừa định hỏi cậu, âm nhạc của buổi đại tiệc vang lên, Đậu Nhỏ nói to: "Buổi đại tiệc đến lúc bắt đầu rồi."

Dạ Mạc Thâm nhìn vào đồng hồ, ừ một tiếng.

Anh lại quay sang nhìn cậu nhóc trước mặt, nghĩ thầm trong lòng, suýt chút nữa thì hỏng việc chính, tối nay anh đến buổi tiệc này không phải với mục đích cùng một cậu nhóc con nói chuyện phiếm.

Nhưng không đợi anh mở miệng, cậu nhóc liền mở miệng nói: "Chủ, hôm nay cảm ơn chú đã giúp cháu, về sau có cơ hội cháu nhất định bảo đáp chủ, giờ cháu đi trước đây."

Không đợi Dạ Mạc Thâm phản ứng, cậu nhóc đó đã chạy xa, sau đó còn dừng lại nhìn về phía anh vẫy tay, bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia ở trong không trung không ngừng dùng sức vẫy qua lại, sau đó cậu chạy mất.

Nhìn về phía cậu chạy mất, đôi mắt Dạ Mạc Thâm có chút đăm chiêu. "Thưa các quý ông và quý bà, hoan nghênh mọi người đến tham gia buổi đại tiệc của buổi tối ngày hôm nay."

Người dẫn chương trình đứng trên khán đài nói vang, lúc sau liền giới thiệu Hàn Thanh lên phát biểu, đây là trình tự vốn có của một buổi tiệc, Hàn Thanh bước lên khán đài, những người tham gia buổi tiệc nhiệt liệt vỗ tay.

Tiếng vỗ tay to như tiếng sấm qua đi, Hàn Thanh mới bắt đầu phát biểu.

Mà trong đại sảnh phía sau của buổi đại tiệc, Hàn Mộc Tử đã chỉnh trang trang phục xong, Tiểu Nhan đứng bên cạnh, ngây ngốc nhìn dáng vẻ hiện tại của cô. "Tôi nhìn cô ăn mặc sang trọng như vậy còn tưởng hiện tại là lễ kết hôn của cô đấy, không ngờ bây giờ được nhìn thấy, hơn nữa. Cô mặc đẹp như vậy sợ rằng trên đời này khó có ai mặc đẹp hơn, thật sự rất đẹp."

Bộ váy này tuy không phải là tác phẩm do Hàn Mộc Tử tự tay thiết kế thiết kế, nhưng lại do nhà thiết kế Trọng Công làm ra.

Hàn Mộc Tử cười bất đắc dĩ một tiếng, cúi đầu nhìn xuống bộ váy mình đang mặc trên người.

Cô là nhà thiết kế, nên tất nhiên rất quen thuộc với bộ váy này.

Toàn bộ chiếc váy này đều là Trọng Công tỉ mỉ thiết kế ra, mặc lên trên người cảm thấy rất nặng vì được đính rất nhiều kim cương, hơn nữa còn đỉnh cả hai mặt đẳng trước và đẳng sau.

Không chỉ có thế, Hàn Thanh còn nhờ người thiết kế cho cô một chiếc vương miện kim cương, rất phù hợp với chiếc váy cô đang mặc trên người.

Hàn Mộc Tử hoài nghi có phải mình sắp mệt chết không, sau khi nhà trang điểm mang chiếc vương miện đó ra, Hàn Mộc Tử thực sự muốn ngất xỉu.

Bởi vì bình thường cô chỉ ăn mặc quần áo giản dị, không nghĩ tới có một ngày mình lại được mặc bộ váy như vậy trong buổi tiệc, hơn nữa còn mặc tại một nơi có rất đông người.

Tuy rằng Hàn Mộc Tử đã chấp nhận thân phận thật của bản thân, nhưng năm năm qua cuộc sống của cô rất bộn bề, chưa từng rảnh rỗi ở ngoài rêu rao thân phận của cô với người khác.

Vẫn cảm thấy không quen.

Cứ nhìn việc mặc chiếc váy rất nặng này, khiến cho Hàn Mộc Tử thấy bản thân cô không được làm chính cô, nhưng...Trong mắt những người khác, không thể nghi ngờ gì nữa, bộ váy này đẹp một cách diễm lệ và sang trọng. "Được rồi, rất đẹp mà, chúng ta chụp chung một tấm ảnh nào, phải gửi cho bạn bè xem."

Tiểu Nhan lấy di động ra, trực tiếp mở camera, sau đó cùng Hàn Mộc Tử chụp vài tấm, sau đó chụp cho một mình Hàn Mộc Tử vài tấm.

Người giới thiệu đã chạy tới, nhẹ giọng nhắc nhở, khi cô ta nhìn thấy Hàn Mộc Tử đôi mắt liền lóe lên sự kinh ngạc. "Cô Hàn Mộc Tử, cô đã chuẩn bị tốt chưa?"

Hàn Mộc Tử nhìn cô ta một cái, hít một hơi thật sâu sau đó gật đầu: "Rồi." "Được, vậy tôi giúp cô bước lên khán đài."

Dù sao chiếc váy này cũng rất nặng, người dẫn chương trình muốn đỡ tay cô, nhưng Hàn Mộc Tử liền tỏ thái độ muốn cự tuyệt, những nghĩ ngợi một lát liền đưa tay để đối phương đỡ: "Phiền cô rồi."

Bên ngoài vẫn còn vang lên lời phát biểu, ánh mắt của những khách mời có mặt đều tập trung lên người Hàn Thanh, nhưng trong mắt bọn họ đột nhiên hiện lên một tia sáng, ngoảnh đầu sang xem, ánh mắt tất cả mọi người không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thậm chí có người còn phát ra tiếng.

Những thứ như bầu không khí hay cảm xúc đều rất dễ điều khiển, chỉ cần có người đi đầu, những người khác cũng vì thế mà bị kéo theo.

Vào thời điểm Hàn Thanh nghe được hít vào của những người có mặt, đáy mắt anh hiện lên một ý cười, sau đó ánh mắt lướt qua mọi người.

Hàm Mộc Tử được người dẫn chương trình đỡ bước chậm rãi về phía khán đài.

Trên người cô mặc một bộ trang phục được đính kim cương, khi những ngọn đèn chiếu rọi vào người cô liền phát ra ra thứ ánh sáng lấp lánh, giống như đang bước trên một con đường lớn, trên người mang trọng trách nặng nề không thể bỏ qua.

Khí chất tỏa ra từ trên người cô lại vô cùng lạnh lẽo, lông mày cùng đôi môi lại vô cùng phong tình, Hàn Thanh muốn thay đổi hình tượng cho em gái mình trong buổi đại tiệc, chính vì vậy mà anh ta đã cùng nhà thiết kế bàn bạc với ý định mua lại chiếc váy.

Ban đầu nhà thiết kế không đồng, nói đây là tác phẩm anh ta dùng cả tâm huyết để thiết kế, chỉ muốn bán cho người có duyên với nó.

Hàn Thanh phải thương lượng với đối phương một thời gian, nhà thiết kế nói phải suy nghĩ kỹ một chút, sau đó sẽ gửi email phản hồi lại cho nh ta sau. . Tiên Hiệp Hay

Hiện tại nhìn dáng vẻ Hàn Mộc Tử khi mặc bộ lễ phục này đang bước từng bước tới khán đài, Hàn Thanh đột nhiên cảm thấy những việc mình làm hoàn toàn xứng đáng.

Mà đúng vào giờ khắc này, một người đàn ông ẩn trong đám đông, trên mặt đeo mặt nạ cũng bị đèn chiếu cho lóe sáng, quả thực rất khớp với bộ trang phục Hàn Mộc Tử đang mặc trên người.

Sau khi Hàn Mộc Tử bước lên khán đài, tầm mắt của Dạ Mạc Thâm liền dính chặt vào cô, trong nhất thời khó có thể dời đi.

Đồng thời, giống như có một đôi bàn tay ôm chặt lấy trái tim anh.

Trái tim không ngừng đập loạn, khiến hỗ hấp của anh cùng nhanh lên vài phần.

Không nghĩ đến... Người phụ nữ anh yêu, lại đẹp đến mức khiến người khác hồn bay phách lạc.

Đột nhiên anh hối hận.

Điện thoại khẽ rung lên, Dạ Mạc Thâm cầm lên xem qua một cái, đó là một cuộc gọi qua facebook của một người phụ nữ người Anh.

Anh nhấc máy đưa đến bên tai để nghe, ánh mắt vẫn dõi theo bóng hình xinh đẹp trên khán đài kia, không muốn rời đi nửa phần.

Giọng nói tiếng Việt không lưu loát vang lên bên tại. "Thế nào? Người bạn cũ, tôi xem ảnh chụp từ trơ lý rồi, cô ấy rất được, là người yêu của anh sao?"

Bởi vì không quá rành về tiếng Việt, cho nên ngoài những vấn đề về công việc thì đều nói chuyện rất thẳng thắn.

Dạ Mạc Thâm thấy người phụ nữ đang đứng trên khán đài kia, đôi môi mỏm dưới lớp mặt lạ lộ ra nụ cười: "Phải." "Chúc mừng anh, người yêu anh trông rất xinh, rất xứng với bộ trang phục." Nhớ tới lời nói trước đây từng nói với anh, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm lần thứ hai cong lên: "Cảm ơn, đến Việt Nam tôi sẽ mời cô ăn cơm."

Bình luận

Truyện đang đọc