CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Nhìn thấy Hàn Thanh, Tiểu Nhan sững sờ, cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.

Rõ ràng là cô ấy không uống …

“Lên xe” Hàn Thanh lạnh lùng nói.

Tiểu Nhan: “…”

Hu hu, chỉ vì cô ấy vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ nên anh ta không để cô đi sao?

Tiểu Nhan yếu ớt nhìn anh ta giơ móng vuốt của mình lên.

“ồ, tôi không lên xe được không?”

Cô ấy đã đảm bảo nhiều như vậy, tại sao không để cô ấy đi?

Hơn nữa, buổi tối Tiểu Nhan ăn quá nhiều bánh ngọt nên hiện tại cô ấy rất buồn nôn, cô ấy không dám lên xe vì sợ mình sẽ nôn trong xe của anh ta.

“Đưa cô về nhà”

“A? Đưa tôi trở về?” Tiểu Nhan không có phản ứng lại, chỉ vào chính mình, Hàn Thanh muốn đưa cô ấy trở về?

Tại sao nghe điều này có vẻ huyễn hoặc thế?

Cô ấy cảm thấy mình như đang nằm mơ nên đưa tay ra dụi dụi mắt, sau đó lại định thần nhìn lại, phát hiện khuôn mặt lành lạnh của Hàn Thanh vẫn không hề biến mất ở phía trước.

Tiểu Nhan thẳng lưng và trả lời một cách nghiêm túc.

“Cám ơn, không cần đâu” Cô ấy biết Hàn Thanh đưa cô ấy trở về là vì thân sĩ phong độ, coi cô là bạn tốt của em gái anh ta. Nếu không dựa vào tính cách của anh ta làm sao có thể chủ động dừng lại chờ cô ấy? Nhưng vì Tiểu Nhan đã quyết định tránh xa anh ta nên sẽ không lên xe của anh †a nữa.

Nếu như luôn như vậy thì cô ấy và Hàn Thanh sẽ tiếp tục chém không dứt mà còn thêm làm loạn.

Quan trọng hơn là người ta thì không có gì nhưng mà người thảm nhất thì không ai khác ngoài chính mình. Nói từ bỏ nhưng vẫn ở bên anh ta thì chẳng phải là tự dẫn vặt cô ấy sao?

Vì vậy cô ấy nhất quyết không lên xel Cô ấy phải kiên định lập trường của mình!

Nghe vậy, Hàn Thanh nhíu mày từ những gì mà Tiểu Nhan nói lúc đầu thì anh ta có lẽ đoán được Tiểu Nhan sẽ từ chối, nhưng chính mình cũng không nhịn được, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô ấy đứng ở nơi đó, anh ta biết nên là lái xe trực tiếp qua mặt nhưng mà cuối cùng anh ta lại ngừng xe.

“Thật sự không cần?” Hàn Thanh ánh mắt nông cạn nhìn cô ấy.

Tiểu Nhan cảm thấy không thể giải thích được rằng cái nhìn này khiến cô ấy lạnh sống lưng, cô ấy khẽ cắn môi dưới, nhưng mà khi cô ấy định đồng ý thì có một bàn tay đã giữ lấy vai mình.

“Cảm ơn tổng giám đốc Hàn có lòng tốt, nhưng tôi đã hứa sẽ đưa cô ấy về. Bây giờ để cô ấy thả bồ câu của tôi lên xe của anh thì tôi sợ Tiểu Nhan sẽ bị làm khó”

Tiêu Túc đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng ôm một bên vai Tiểu Nhan, rồi thuận thế ôm cô ấy vào lòng, trên môi nở nụ cười giải thích với Hàn Thanh.

Ánh mắt của Hàn Thanh cứ như vậy mà rơi vào trên tay của Tiêu Túc, anh ta dời đi trong khoảng hai giây, nhưng Tiêu Túc vẫn tinh ý mà bắt lấy. Cậu ta bình tĩnh nhìn Hàn Thanh, chờ anh ta làm hành động tiếp theo.

Đáng tiếc là không có, ánh mắt Hàn Thanh trở nên lạnh lùng, giọng nói không chút cảm xúc.

“Đã như vậy thì sẽ không miễn cưỡng nữa”

Dứt lời thì anh ta lái xe bỏ đi.

Tiểu Nhan nhìn theo đuôi xe hồi lâu mới định thần lại, hôm nay… hình như Hàn Thanh tự mình lái xe, tại sao chú Nam lại không đưa anh đi dự tiệc?

“Tự nhiên đứng đờ ra đó làm gì? Đi rồi”

Tiêu Túc ôm Tiểu Nhan đi về phía bên kia, Tiểu Ngưng nhìn thấy xe của cậu ta đã đỗ cách đó không xa, lúc này tâm tình vô cùng hỗn loạn mới dần dần sáng tỏ.

Cô ấy không lên xe của Hàn Thanh mà lên xe của Tiêu Túc, điều này có nghĩa là gì?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan dừng lại ngay.

“Sao lại…”

Tiêu Túc dừng lại, không hiểu vì sao mà nhìn cô ấy.

Tiểu Nhan lúng túng kéo môi vãy vẫy tay với cậu ta: “Anh tự về đi, tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có chuyện muốn tìm Hàn Mộc Tử, vì vậy tôi phải quay về một chuyến”

“Có chuyện muốn tìm cô ấy? Vậy tôi đợi em ở đây, khoảng bao lâu?”

Nghe vậy Tiêu Túc không khỏi nghi ngờ, nghĩ thầm nếu cô ấy thật sự có chuyện muốn bàn bạc với Hàn Mộc Tử thì dù sao hai người vẫn luôn có quan hệ tốt, chuyện này ai cũng biết.

Không ngờ đối phương lại là một người thẳng nam như vậy, lại nghe không hiểu ý cô ấy là yêu cầu cậu ta đi trước. Cô ấy không muốn lên xe cậu ta, vì biết anh là người tốt bụng nên Tiểu Nhan không thể nói quá thẳng thắn và chỉ có thể tận lực mà ám chỉ cậu ta mà thôi.

“Cái đó, tôi đi tìm cô ấy nói chuyện rất quan trọng nên có lẽ phải mất nhiều thời gian. Tôi cảm thấy ngại khi khiến anh đợi lâu, vì vậy anh nên về trước đi.”

Tiêu Túc vẻ mặt đơ trả lời: “Tôi không ngại, dù sao tôi cũng không có việc gì”

Tiểu Nhan: “..”

Đại ca à anh thật phiền phứ!

c Cậu ta có thể bình tĩnh và suy nghĩ xem cô ấy muốn nói gì không? Có thể không thẳng như thế được không?

Đúng là làm cô ấy tức chết rồi!

Tiểu Nhan nghiến răng, mất kiên nhẫn nói chuyện uyển chuyển với anh ta, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, lớn tiếng nói: “Muốn làm sao cũng được, thích đợi bao lâu thì đợi!”

Nói xong thì quay người bước vào trong, Tiêu Túc đột nhiên phản ứng lại khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô ấy.

Hóa ra… cô ấy đang từ chối chính mình.

Cô ấy không muốn lên xe của Hàn Thanh, cũng không muốn lên xe của cậu ta.

Chờ đến lúc Tiêu Túc hiểu ra thì trong lòng chỉ có thể cười khổ, nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt hồi lâu thì cậu ta mới cuống quít đuổi theo.

Tiêu Túc cao ráo và có đôi chân dài vì vậy cậu ta nhanh chóng bắt kịp Tiểu Nhan và dừng lại trước mặt cô ấy.

“Đừng nóng giận, để tôi đưa em trở về đi. Bây giờ mà em đi vào tìm mợ thì cô ấy cũng không có thời gian quan tâm em đâu.”

Nghe thấy vậy thì Tiểu Nhan đứng yên và ngước nhìn cậu ta.

“Ý anh là gì?”

“Cô ấy đang ở bên cậu Dạ, em có chắc muốn vào quấy rầy bọn họ không?”

Tiểu Nhan: “..”

Với Dạ Mạc Thâm? Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm, Tiểu Nhan không khỏi muốn rùng mình, thôi quên đi. Nhưng bây giờ đổi miệng cũng không tốt lắm, Tiểu Nhan chỉ có thể nói: “Vậy thì tôi vào đợi là được rồi. Khi nào rảnh Tiêu Túc cao ráo và có đôi chân dài vì vậy cậu ta nhanh chóng bắt kịp Tiểu Nhan và dừng lại trước mặt cô ấy.

“Đừng nóng giận, để tôi đưa em trở về đi. Bây giờ mà em đi vào tìm mợ thì cô ấy cũng không có thời gian quan tâm em đâu.”

Nghe thấy vậy thì Tiểu Nhan đứng yên và ngước nhìn cậu ta.

“Ý anh là gì?”

“Cô ấy đang ở bên cậu Dạ, em có chắc muốn vào quấy rầy bọn họ không?”

Tiểu Nhan: “..”

Với Dạ Mạc Thâm? Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm, Tiểu Nhan không khỏi muốn rùng mình, thôi quên đi. Nhưng bây giờ đổi miệng cũng không tốt lắm, Tiểu Nhan chỉ có thể nói: “Vậy thì tôi vào đợi là được rồi. Khi nào rảnh Lăng Nguyệt Nguyệt kịp phản ứng thì vẻ mặt của Vương An trở nên kỳ lạ: “Phía sau cô… không phải có một người sẵn đưa cô về nhà sao? Tại sao lại muốn nhét chung một chỗ với chúng tôi?”

Anh ta thật vất vả lắm mới có cơ hội đưa nữ thần của mình về nhà, cơ hội tuyệt vời này, anh ta không muốn có thêm một bóng đèn.

Tiểu Nhan: “…”

Lăng Nguyệt Nguyệt liếc xéo Vương An: “Nói thế nào vậy? Nếu không muốn đồng ý thì anh về nhà một mình đi, tôi đi taxi với Tiểu Nhan”

Tiểu Nhan vội vàng gật đầu: “Tôi đồng ý”

Vương An: “Cô đồng ý cái gì vậy? Buổi tối hai cô gái đi taxi thì làm sao an toàn? Hơn nữa không phải không có người đưa đón”

Dù chán nản nhưng mà Vương An làm sao có thể đồng ý để Lăng Nguyệt Nguyệt đi taxi về nhà được nên anh ta miễn cưỡng đồng ý.

Lúc này Tiêu Túc mới đi tới.

“Xin lỗi đã làm phiền mọi người, tôi đưa cô ấy về là được rồi, hai người có thể đi trước”

“Tiêu Túc!” Tiểu Nhan nghiến răng gọi tên cậu ta, nhưng mà Tiêu Túc chỉ mà không nói lời nào.

Bình luận

Truyện đang đọc