CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Phó tổng giám đốc Dạ… Đó không phải là Dạ Lẫm Hàn sao?

Cô phải đi tìm anh ta sao? Nghe thấy diều này, Thẩm Kiều lập tức nhíu mày.

“Tôi cảm thấy tìm anh ta giúp đỡ điều tra chuyện này là sự lựa chọn tốt nhất. Anh ta là cậu cả nhà họ Dạ, cũng có nghĩa là anh cả của cô.

Chúng ta chỉ có thể nhờ anh ta giúp đỡ.”

“Nếu tôi không muốn làm thế thì sao?” Thẩm Kiều hỏi.

Tiểu Nhan cười ha ha một lúc lâu, sau đó mới yếu ớt cười nhẹ: “Cũng không sao cả! Tôi đã sớm đoán được là cô sẽ không đồng ý.

Nếu cô không muốn, vậy chúng ta lại nghĩ cách khác thôi.”

“Lại nghĩ cách khác ư? Những lời cô vừa nói đã làm tôi tỉnh táo lại, cũng thấy rõ sự chênh lệch giữa tôi và Hàn Tuyết U. Cô ta là cô cả nhà họ Hàn, gia đình có thế lực lớn như vậy, đúng là muốn làm giả một giấy chứng minh cũng là chuyện dễ dàng.

Nhưng mà… Chúng ta không thể chứng minh, cũng không thể vạch trần cô ta giả vờ được.”

Tiểu Nhan: “… Cái này tôi cũng không có cách nào hết. Chúng ta đâu thể lựa chọn xuất thân của mình.”

“Tôi không oán hận xuất thân của mình, tôi chỉ đang suy nghĩ… Tại sao tôi lại cố gắng xen vào thế giới này. Rõ ràng nơi đây không phải thế giới của tôi. Tôi chỉ tình cờ bước vào thế giới này thôi.”

Nghe cô nói vậy, trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Nhan thay đổi, cô ấy vội vàng kéo tay cô: “Cô nói vậy là ý gì hả? Cô đừng nên tùy tiện buông tay. Tình yêu có thể vượt qua thời gian, thậm chí không màng đến gien và chủng tộc. Cái gì gọi là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau? Chỉ cần hai người yêu nhau là được rồi!

Cô nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Cô cứ làm theo lời tôi nói! Cô không tin tưởng vào cậu Dạ. Bởi vì lúc trước, hai người kết hôn trong tình huống đặc biệt, nếu hai người tin tưởng nhau thêm một chút, chắc chắn cô sẽ không tin những gì Hàn Tuyết u nói.

“Đúng vậy!” Thẩm Kiều gật đầu đồng ý: “Tôi cũng rất muốn… Rất muốn tin tưởng anh ấy… Tin tưởng vô điều kiện… Mặc kệ người khác nói gì, tôi chỉ tin tưởng anh ấy. Nhưng mà Tiểu Nhan à! Tôi là một người phụ nữ từng cưới một lần rồi, là một người phụ nữ từng thất bại trong hôn nhân. Trong đoạn hôn nhân dài hai năm kia, tôi cũng tin tưởng vào chồng trước của tôi. Nhưng cuối cùng tôi đạt được cái gì? Một tờ đơn xin ly hôn, một con bồ nhí mang bụng bầu đến tìm tôi, nói với tôi là cô ta đã mang thai mấy tháng. Cuối cùng… Tôi bị đuồi ra khỏi nhà.”

Nghe đến đó, Tiểu Nhan lộ ra vẻ xúc động, đôi môi tái nhợt run rầy: “Kiểu Kiều… Tôi biết… Lúc trước cô từng thất bại trong hôn nhân, cô rất khó chịu, nhưng mà… Không phải mỗi người đàn ông đều giống như chồng trước của cô đâu!”

“Tôi cũng biết vậy. Có thể tôi đã sai, nhưng… Tôi không thể thoát khỏi bóng tối đó. Dù sao bây giờ tôi đã khác với trước kia, tôi mang thai nhưng đứa con không phải của chồng tôi. Dù Hàn Tuyết U không có thai, nếu tôi là Dạ Mạc Thâm, tôi cũng sẽ chọn một người phụ nữ trong sạch, mà không phải loại phụ nữ như tôi… Chỉ là hàng đã sử dụng…”

Khi Thẩm Kiều nói đến đây, trên mặt cô mang theo nụ cười, nhưng nụ cười kia vô cùng đau khổ và giễu cợt: “Nếu không…”

Tiểu Nhan đột nhiên dùng tay che miệng cô, vẻ mặt cô ấy vô cùng nghiêm túc, nói với cô: “Cô đừng có ăn nói bậy bạ như vậy! Cô hãy nhớ rằng hôm nay cô đến đây vì mục dích gì? Chúng ta đến đây để điều tra! Điều tra chứ không phải không làm được gì, chỉ ở đây nói mấy lời ỉu xìu.”

“Không đi tìm Dạ Lẫm Hàn, chúng ta không thể làm được gì cả.”

“Chúng ta vẫn chưa thử, làm sao cô biết là không làm được gì?”

Tiểu Nhan cứng rắn lôi kéo cô đi về phía trước: “Chúng ta đi thôi!”

Trên thực tế, mặc dù đầu óc Tiểu Nhan rất nhanh nhạy, nhưng hai người không quyền không thế, vốn không có cách nào hỏi thăm được gì.

Đi hỏi thăm đều bị đuổi về, ai sẽ quan tâm đến những kẻ chẳng biết gì như hai người.

Cho nên… Cuối cùng, hai người bôn ba mệt nhọc, kết quả không hỏi được gì cả, toàn thân đầy mồ hôi và bụi bẩn đi từ bệnh viện ra ngoài.

Hai người tìm một quán mì, ngồi xuống gọi hai tô mì thịt bò, Tiểu Nhan đói bụng đến mức chóng mặt, vội vàng ăn sạch, còn uống cả nước mì: “Nếu thật sự không có cách nào, chúng ta vẫn nên đi tìm Phó tổng giám đốc Dạ đi! Mặc dù Phó tổng giám đốc Dạ thích cô, nhưng anh ta vẫn luôn đứng đắn và lịch sự mà. Từ trước đến nay, anh ta chưa từng ép cô là chuyện gì. Tôi cảm thấy…”

“Tiểu Nhan!” Thẩm Kiều cắt đứt lời nói của cô ấy, sắc mặt vô cùng nghiêm túc và nặng nề: “Cô có biết chuyện này rất quan trọng không?

Nếu chúng ta đi tìm Phó tổng giám đốc Dạ, có thể…”

Bởi vì quan hệ giữa Dạ Lẫm Hàn và Dạ Mạc Thâm quá nhạy cảm, hai người bọn họ cũng không phải là anh em ruột. Hơn nữa, những lời mà Dạ Lẫm Hàn nói lúc trước vẫn đang rành rành trước mắt cô. Đến tận bây giờ, cô cũng còn nhớ là anh ta đã nói anh ta muốn dẫn cô rời đi. Nếu lần này cô để anh ta biết, cô cũng không chắc chắn là anh ta sẽ làm cái gì.

“Nhưng tôi đã nói cho anh ta biết.”

“Cô nói gì cơ?” Thẩm Kiều cho là mình nghe lầm.

Tiểu Nhan nuốt một ngụm nước bọt: “Thừa dịp cô vừa di trả tiền, tôi rảnh rỗi nên nhắn tin cho Phó tổng giám đốc Dạ, nói cho anh ta là chúng ta ở đây, anh ta nói là anh ta lập tức đến ngay.”

Nghe cô nói vậy, trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Kiểu biến đổi: “Cô có biết cô đang làm gì không?”

“Kiều Kiểu à! Chúng ta cũng không cần nói rõ mọi chuyện cho Phó tổng giám đốc Hàn mà! Chúng ta chỉ cần nhờ anh ta điều tra một số chuyện là được rồi! Tại sao cô phải suy nghĩ phức tạp như vậy chứ?”

Thẩm Kiểu: “… Là do cô suy nghĩ quá đơn giản thì có!”

Cuối cùng, cô rũ mắt, cũng đành chịu thua, rốt cuộc vẫn không có cách nào sao?

Loại người như Dạ Lẫm Hàn, bề ngoài hiển hòa như ngọc, là một người đàn ông khiêm tốn, lịch sự, nhưng Thẩm Kiều lại cảm thấy tính cách thật sự của anh ta không phải như vậy. Sự hiền hòa chỉ là vẻ ngoài của anh ta, được dùng để che giấu mặt đen tối của anh ta thôi.

Anh ta và Dạ Mạc Thâm là anh em cùng cha khác mẹ, làm sao lại có tình cảm thân thiết được? Hơn nữa, Thẩm Kiều cũng cảm thấy anh ta không phải là người đơn giản như vậy.

Nếu anh ta thật sự chính trực, anh ta sẽ không nói với cô những lời đó.

Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời khỏi nơi này: “Đừng ăn nữa! Bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi đây thôi!”

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Tiểu Nhan hơi biến đổi: “Tại sao chứ? Tôi đã nhắn tin nói cho anh ta biết rồi.

Anh ta sẽ lập tức đến đây. Bây giờ chúng ta rời đi, không phải cho anh ta leo cây à?”

“Leo cây thì leo cây đi! Tôi không thể gặp anh ta! Tôi thà không tra xét chuyện này, cũng không muốn nhờ anh ta giúp đỡ.”

“Kiểu Kiều! Tại sao cô phải bướng bỉnh như vậy chứ? Cô không thể cố gắng thêm một chút vì hạnh phúc của mình sao? Tôi đã bảo cô không cần phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần tin tưởng cậu Dạ, nhưng cô không nghe. Bây giờ tôi giúp cô tìm Phó tổng giám đốc Dạ, cô cũng không muốn. Rốt cuộc cô muốn thế nào? Rốt cuộc cô muốn điều tra ra sự thật hay không? Cô đúng là một con quỷ nhát gan, hèn yếu, vô dụng!”

Thẩm Kiều: “…”

Cô khiếp sợ nhìn Tiểu Nhan, không ngờ cô ấy lại nói mình là quỷ nhát gan.

“Sao rồi? Tôi có nói sai à? Nhìn dáng vẻ của cô không phải quỷ nhát gan thì là cái gì nữa? Bởi vì từng thất bại trong hôn nhân, cho nên cô cảm thấy tất cả đàn ông trên đời này đều giống chồng cũ của cô à? Vậy Hàn Tuyết U còn là chị em thân thiết của cô đấy! Cô ta cũng đâm cô một nhát đó thôi! Có phải đối với cô, tôi cũng là loại người không thể tin tưởng, vì nguyên nhân này cho nên tôi nói tôi tìm Phó tổng giám dốc Dạ tới đây, cô không có một chút vui mừng đúng không?”

“Tiểu Nhan…” Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn cô ta: “Sao cô lại nghĩ như vậy chứ?”

“Chẳng lẽ sự thật không phải như vậy sao? Bởi vì cô đã trải qua một lần, nên cô vẫn không dám bước ra, tôi nói không sai chứ?”

“Thật sao?“ Tiểu Nhan vui mừng: “Phó tổng giám đốc Dạ! Thật sự cảm ơn anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc