CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thật không ngờ cô gái nhỏ lại có thể cố chấp đến như vậy, nói cái gì mà tội phạm giết người, cô ấy chẳng lẽ không biết tầm quan trọng của những chuyện này sao? Cả đời người chỉ có một lần kết hôn như vậy, lại vì hờn dỗi mà đem hạnh phúc của mình đều đưa cho một người không đáng tin cậy.

Người như vậy thì thật là quá ngớ ngẩn. "Đúng vậy, em tùy hứng nhất, em chưa từng bao giờ khéo léo hiểu lòng người, nói như vậy anh đã hài lòng chưa?"

Hiện tại trong đầu Tiểu Nhan đều tràn đầy sự kháng cự với Hàn Thanh, cho nên đặc biệt không có lựa lời để nói. Nói xong, cô ấy cũng không muốn tiếp tục ở lại đây ngốc cùng Hàn Thanh, dứt khoát quay người mở cửa xe chuẩn bị rời đi, nhưng mà tay của cô ấy vừa đụng phải cửa xe, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn đã bị Hàn Thanh siết chặt, cả người anh ta nghiêng về phía trước, một tay cầm lấy cổ tay của cô ấy đặt vào trong lòng ngực của mình, một tay ngăn cách giữa cô ấy với cửa xe, không cho cô ấy xuống xe."Anh làm gì vậy? Thả em ra." Tiểu Nhan giãy dụa muốn rút tay ra, nhưng sức lực của đối phương quá lớn, cô ấy giãy dụa cả buổi đều không thể cứu tay của mình ra.

Nhưng là Tiểu Nhan cũng không có bỏ cuộc, vẫn như trước mà cố gắng giãy dụa, muốn thoát ra.

Hàn Thanh rất nhanh liền khóa cửa xe lại, sau đó buông cô ấy ra.

Tiểu Nhan mở cửa xe nhiều lần đều không thể mở ra được, trợn mắt nhìn chăm chú vào Hàn Thanh. "Anh đến cùng là muốn như thế nào?" "Tôi đã đáp ứng với bác gái, sẽ đưa cô về nhà an toàn."

Sau khi biết rõ người đàn ông kia từng có tiền án ở trong tù, Hàn Thanh cảm thấy tình huống hiện tại của Tiểu Nhan rất nguy hiểm, nếu như bỏ mặc cô ấy ở chung cùng với người đàn ông kia, chuyện gì sẽ xảy ra đều không biết chắc được.

Thế nhưng mà tình huống hiện tại là, cô gái nhỏ này luôn không cho anh ta chạm vào cô ấy, vô luận anh ta làm chuyện gì, hoặc là nói cái gì, đều khiến cô gái nhỏ càng thêm tức giận hơn. "Em nói rồi, là chính anh đáp ứng đấy, em không có đáp ứng, anh mở cửa xe ra, để cho em xuống xe. Trả lời lại cô ấy, chính là âm thanh lái xe của Hàn

Thanh.

Chiếc xe yên tĩnh mà chạy nhanh trên con đường ban đêm đầy vắng vẻ.

Đối lập với sự yên tĩnh ở bên ngoài, trong lòngTiểu Nhân quả thực là giống như lửa đốt, cô ấy không biết sự tình như thế nào lại phát triển thành cái dạng như thế này, chính mình tựa hồ trở nên rất điên cuồng, rất thất thổ.

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nhắm mắt lại, chính mình nghiêng người ra một chỗ cách xa Hàn Thanh.

Thích đưa thì đưa, dù sao qua buổi tối hôm nay, về sau anh ta có làm cái gì cô ấy đều coi như không quen biết người này, đây là lần cuối cùng.

Cô gái nhỏ đột nhiên im lặng lại, điều này khiến cho Hàn Thanh cảm thấy rất kinh ngạc đấy.

Một đường không nói gì đưa cô ấy về đến nhà, xe vừa dừng lại, Tiểu Nhan liền lập tức xuống xe. Nhưng Hàn Thanh vẫn là khóa cửa xe rất chặt đấy, Tiểu Nhan chỉ có thể giễu cợt nói: "Như thế nào? Tổng giám đốc Hàn còn không có ý định để cho em rời đi, là không nỡ xa em?"

Hàn Thanh: "...

Cái bộ dáng, tính cách quái gở này, thật là khiến cho người khác cảm thấy đau đầu mà.

Anh ta nhàn nhạt mở miệng khuyên nhủ: "Tôi không phải muốn xen vào việc của cô, chỉ là không hy vọng cô bị thương tổn mà thôi, đừng cùng loại người này lui tới nữa." “Tổng giám đốc Hàn, em đã đến nhà rồi, những gì anh hứa hẹn đã làm được, có thể mở cửa được không?"

Xem ra hiện tại anh ta có nói cái gì cũng đều vô dụng, Hàn Thanh mở khóa, Tiểu Nhan lưu loát chạyxuống xe, lên lầu.

Sau khi Tiểu Nhan trở về, La Tuệ Mỹ vội vàng ra đón cô ấy, Tiểu Nhan lại một câu cũng không muốn nói, một đầu lao vào trong phòng ngủ, tắm cũng không muốn tắm, liền trực tiếp nhào vào bên trong chăn mền của mình, để cho nước mắt của cô ấy lặng lẽ chảy ở bên trong chăn.

Ngày hôm sau, sau khi Lý Tư Hàn tan sở vẫn như trước đi vào trong tiệm. Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, ánh mắt

Tiểu Nhan nhìn Lý Tư Hàn bây giờ trở nên khác hẳn, cô ấy thật không ngờ dì Trương thực ra lại không đáng tin cậy đến như vậy, giới thiệu cho cô ấy một người có vấn đề về tính cách.

Nhưng mà việc đối phương đã từng ngồi tù, Tiểu Nhan còn nghĩ có nên trực tiếp nói cho La Tuệ Mỹ hay không, nếu không bí mật của chính mình cùng Lý Tư Hàn có thể nói rõ ràng được rồi?

Sau khi nghĩ như vậy, Tiểu Nhan liền đi tới bên người Lý Tư Hàn nói với anh ta. "Buổi tối hôm nay anh có rảnh không?"

Nghe nói vậy, Lý Tư Hàn sững sờ, sau đó gật đầu: *Có ah, làm sao vậy?" “Mỗi ngày anh đều đến trong tiệm giúp đỡ, tôi cũng rất xấu hổ đấy, cho nên tôi ý định buổi tối hôm nay mời anh ăn cơm, thuận tiện có mấy lời muốn nói cho anh, anh xem có thể không?"

Sau khi Lý Tư Hàn nghe cô ấy nói có là có lời muốn nói cùng với bản thân, vô ý thức mà cho rằngcô ấy là muốn cùng anh bàn việc hôn sự, liền lập tức gật đầu.

Buổi tối sau khi Tiểu Nhan chào hỏi một tiếng cùng với La Tuệ Mỹ, liền cùng Lý Tư Hàn đi ra ngoài rồi, thời điểm sau khi hai người rời đi, ông Chu vẫn ngồi ở trên ghế uống trà, nhìn con gái cùng người đàn ông khi đi hai người khi về một đôi đấy, thoả mãn mà sờ lên cái cằm. "Ông cười cái gì vậy?" La Tuệ Mỹ ngồi xuống ở bên cạnh ông ấy, bất mãn mà trừng mắt liếc ông ấy một cái.

Chu phụ cười tủm tỉm mà nói tiếp: "Tôi đang suy nghĩ, con gái có lẽ sắp gả ra ngoài được rồi nha?"

Là con mắt nào của ông nhìn thấy con gái sắp gả ra ngoài hả? Con bé cùng Lý Tư Hàn này căn bản là không có gọi điện thoại, ông nhìn không ra sao?"

Chu phụ có chút kinh ngạc: "Vậy sao? Đây không phải là chỗ rất tốt sao?" "Chỗ nào tốt, có thể ông không biết là con bé đối với người ta là rất khách khí sao? Đối đãi bình thường giống như đối với những khách hàng đến ăn mì trong tiệm."

Bị La Tuệ Mỹ nói như vậy, Chu phụ liền suy nghĩ một chút, phát hiện La Tuệ Mỹ nói cũng rất có đạo lý.

Tiểu Nhan cùng Lý Tư Hàn sau khi đi ra ngoài liền gọi xe taxi, trực tiếp đi đến một tiệm cơm Tây gần đó.

Cô ấy là muốn đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, cho nên nhà hàng Tây này cũng là tùy tiện tìm đến, hơn nữa cô ấy tập trung tinh thần không biết nên mởmiệng như thế nào với Lý Tư Hàn mà không làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương?

Cho nên căn bản cũng không có chú ý tới, trong lúc sau khi bọn họ ngồi lên trên xe rời đi không lâu, một chiếc Bentley màu bạc chậm rãi đi theo phía sau.

Ở bên trong nhà hàng Tây, Tiểu Nhan cùng Lý Tư Hàn ngồi đối diện nhau. "Khung cảnh nhà hàng này cũng rất được." Lý Tư Hàn nhìn nhìn giá cả bên trên thực đơn, có chút xoắn xuýt: "Chỉ là giá cả có đắt tiền hơn một tí."

Nghe nói vậy, Tiểu Nhan tự nhiên mà nói tiếp: "Anh cứ yên tâm, tôi nói hôm nay tôi mời khách, để tôi trả tiền."

Lý Tư Hàn giống như đợi những lời này từ lâu rồi, chỉ là không biểu hiện ra thôi. "Một người đàn ông như anh, làm sao có thể để cho con gái trả tiền đầu nào? Quá không có phong độ rồi." "Không có việc gì đâu."

Dù sao cũng là một bữa cuối cùng, sau khi ăn xong thì cũng là không có lần sau rồi.

Sau khi đồ ăn được đưa lên đầy đủ, Tiểu Nhan như trước vẫn không có cảm giác ngon miệng gì, nhìn lên Lý Tư Hàn trước mặt chậm rãi lên tiếng nói: "Trong khoảng thời gian này, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ, nhưng mà... Tôi cảm thấy là có mấy lời có lẽ tôi nên nói rõ với anh." "Được, cô nói đi." "Anh là người thật sự rất tốt, cũng chịu khó, ba mẹ

Bình luận

Truyện đang đọc