CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

“Đừng lau nữa, mau xuống đi”

“Sắp xong rồi, chỉ còn một xíu…A”

Có thể do tay Tiểu Nhan với ra quá xa cho nên chân cô ấy bị trượt chuẩn bị rơi khỏi thang.

Trong nháy mắt đó, Tiểu Nhan chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó là đứa bé còn nằm trong bụng co.

Cô ấy cực kỳ hoảng hốt, hối hận vì sao vừa rồi không nghe lời Hàn Thanh, vì sao cứ cố làm tiếp, vì sao cô lại…

Cơn đau trên người đã đoán trước lại không xảy ra, cô ấy được cánh tay dài của Hàn Thanh tiếp được, cả người rơi vào trong ngực anh.

Hàn Thanh đã sớm đoán trước cô ấy sẽ có nguy hiểm, chẳng qua không ngờ mình thật sự đoán đúng, lúc cô ấy rơi xuống Hàn Thanh cảm giác tim mình muốn ngừng đập, may mắn đã tiếp được cô ấy.

Tiểu Nhan kinh hồn bạt vía nhìn vào mắt Hàn Thanh, sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Cô nhìn anh ấy một lúc lâu rồi đột nhiên ôm chặt lấy cổ Hàn Thanh, giọng nghẹn ngào: “Làm em sợ muốn chết!”

Cô gái nhỏ chủ động nhào tới đụng vào cằm Hàn Thanh hơi đau, nhưng quả thật anh cũng bị dọa đến phát sợ. Tuy nhiên Hàn Thanh chung quy vẫn là Hàn Thanh, rất nhanh anh đã bình tĩnh trở lại, ôm Tiểu Nhan đến chỗ cái ghế bên cạnh rồi thả cô ấy xuống.

“Có bị thương chỗ nào không?”

Chương 1408: Cổ ý bị thương Dù sao cũng là ngã từ trên xuống, tuy là anh đã tiếp được cô ấy nhưng sợ có thể cô ấy sẽ bị thương ở cổ tay hoặc sượt qua chỗ nào đó, cho nên Hàn Thanh hỏi xong thì bắt đầu kiểm tra người Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan bị dọa đến mức tim đập thình thịch, cho dù là giờ đã ngồi vào ghế nhưng trên mặt vẫn còn hoảng sợ như cũ, khó mà tưởng tượng nếu Hàn Thanh không về sớm, không đúng lúc đứng ngay bên cạnh kịp đỡ cô thì có thể cô đã ngã xuống đất rồi.

Nếu cô thật sự ngã xuống thì đứa nhỏ trong bụng cô có khả năng sẽ...

Nghĩ đến đây, môi Tiểu Nhan đã trắng bệch không còn chút máu, cô giơ tay ôm lấy bụng mình theo bản năng.

Hàn Thanh vẫn luôn kiểm tra trên người cô, thấy động tác của cô ấy thì cau mày: “Làm sao vậy, bụng em không thoải mái sao?”

Bị anh hỏi như vậy Tiểu Nhan lại không biết trả lời thế nào, chỉ có thể lắc đầu: “Không, em không sao.”



Nói xong, cô bỏ tay trên bụng xuống, hít sâu một hơi để hồi phục hơi thở.

“Anh yên tâm đi”

Hàn Thanh thấy sắc mặt cô rất yếu ớt, hơn nữa biểu cảm lại có vẻ ngập ngùng, ấp úng, anh nheo mắt lại: “Không được, anh vẫn không yên tâm, đi bệnh viện kiểm tra đi”

Nói xong cũng không chờ Tiểu Nhan đồng ý liền bế cô lên.

Thật ra trong cuộc sống hằng ngày chuyện như thế này chỉ là chuyện nhỏ, mặc dù cô ngã xuống nhưng đã được Hàn Thanh đỡ, cho nên căn bản không coi là ngã. Nhưng vì lúc này Hàn Thanh đang quan tâm cô, dù sao cũng là người mình hết sức trân trọng, đặt ở đầu quả tim nên mới sợ có chuyện gì không hay xảy ra với cô, vậy nên tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra.

Tiểu Nhan được anh ấy ôm lên, tay theo bản năng ôm cổ anh ấy, nghe thấy lời anh ấy nói vội phản ứng lại, nói: “Không, em không đi bệnh viện, anh thả em xuống, em thật sự không có vấn đề gì”

“Kiểm tra rồi mới an tâm được. Em yên tâm, không mất nhiều thời gian đâu”

Tóm lại Hàn Thanh nhất định muốn đem Tiểu Nhan đi bệnh viện.

Đến khi ra đến xe Tiểu Nhan liền dùng lực ôm cửa xe không buông tay: “Em không đi bệnh viện, em không muốn đi bệnh viện, em thật sự không sao, vừa mới nãy anh tiếp được em cho nên căn bản là em không có bị ngã gì, chúng ta không đi bệnh viện được không?”

Nói xong cô còn nhìn Hàn Thanh đầy tội nghiệp, giọng điệu và cử chỉ đó trông thật giống động tác lúc bị thương, dùng đôi mắt long lanh nước nhìn anh ấy, ánh mắt đầy khẩn cầu.

Cô gái mình yêu dùng ánh mắt như vậy nhìn mình thì cho dù là Hàn Thanh cũng không chịu nổi, tuy nhiên vì tốt cho Tiểu Nhan, cuối cùng anh vẫn giơ tay nhéo hai má Tiểu Nhan: “Vì sao không muốn đi bệnh viện chứ? Thiếu chút nữa thì bị ngã, đi bệnh viện kiểm tra, nếu có vấn đề thì chữa, không có vấn đề thì đi về thôi, thế nào cũng được yên tâm, không tốt sao?”

“Chỉ là em không muốn đi bệnh viện thôi”

Về lý do không đi bệnh viện, Tiểu Nhan nhất định không thể nói ra được, cô muốn vào ngày làm lễ cưới nói cho Hàn Thanh biết tin tốt này, nếu giờ chỉ bởi vì thiếu chút nữa bị ngã liên nói cho anh ấy biết vậy trước đây cô che dấu bao nhiêu lâu đều trở nên vô nghĩa.

“Đồ tùy hứng” Hàn Thanh bất đắc dĩ liếc cô ấy: “Đi làm kiểm tra thường kỳ cũng được”

“Em thật sự không muốn đi, mới nãy không phải anh tiếp được em rồi sao? Trên người em cũng không có chỗ nào đau, chỉ là bị dọa sợ thôi.

Bệnh viện mỗi ngày đều người nhiều như vậy, em vốn chẳng bị sao lại muốn đi bệnh viện kiểm tra, không phải là lãng phí tài nguyên của bệnh viện rồi à? Cho nên chúng ta đừng đi được không?

Huống hồ sắp cử hành hôn lễ rồi, trước đấy mà đi bệnh viện thì em cảm giác không tốt lắm”

Có lẽ là bị những câu này thuyết phục cho nên Hàn Thanh không tiếp tục kiên trì muốn đưa cô ấy đi bệnh viện miawx, đành nhượng bộ nói: “Vậy thì giờ có thể không đi bệnh viện, nhưng nếu có gì không thoải mái phải nói với anh, đến lúc đó lại đi bệnh viện kiểm tra”



“Vâng!” Tiểu Nhan thấy anh ấy không bắt cô phải đi bệnh viện nữa liên đồng ý ngay: “Không thành vấn đề “

Cuối cùng không đi bệnh viện nữa nhưng hôm đó Tiểu Nhan thật sự bị dọa không nhẹ, cho nên buổi tối ngủ lại gặp ác mộng, trong mộng luôn lặp lại đoạn hình ảnh ban ngày mình ngã xuống từ cầu thang, mà bên cạnh không hề có Hàn Thanh.

Cô ngã xuống đất, sau đó giữa hai chân chảy ra máu tươi.

Tiểu Nhan bị dọa sợ cả người đầy mồ hôi lạnh, ngồi bật dậy ở trên giường.

Chỗ nằm bên cạnh đã không thấy bóng dáng Hàn Thanh đâu, Tiểu Nhan nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc này Hàn Thanh đã đến công ty rồi, cô giơ tay lau đi mồ hôi trên trán rồi nằm lại xuống giường khôi phục hơi thở.



“Vâng!” Tiểu Nhan thấy anh ấy không bắt cô phải đi bệnh viện nữa liên đồng ý ngay: “Không thành vấn đề “

Cuối cùng không đi bệnh viện nữa nhưng hôm đó Tiểu Nhan thật sự bị dọa không nhẹ, cho nên buổi tối ngủ lại gặp ác mộng, trong mộng luôn lặp lại đoạn hình ảnh ban ngày mình ngã xuống từ cầu thang, mà bên cạnh không hề có Hàn Thanh.

Cô ngã xuống đất, sau đó giữa hai chân chảy ra máu tươi.

Tiểu Nhan bị dọa sợ cả người đầy mồ hôi lạnh, ngồi bật dậy ở trên giường.

Chỗ nằm bên cạnh đã không thấy bóng dáng Hàn Thanh đâu, Tiểu Nhan nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc này Hàn Thanh đã đến công ty rồi, cô giơ tay lau đi mồ hôi trên trán rồi nằm lại xuống giường khôi phục hơi thở.

Sau khi ra ngoài Hứa Yến Uyển lấy ra cái gương nhỏ trong túi xách nhìn vết thương trên trán, tuy rằng vết thương đã lành rồi nhưng so với những chỗ da khác lại không cùng màu, hơn nữa thời gian này vì bận chuyện công ty da cô ta cũng không được tốt cho lắm, đôi mắt vừa đen vừa thâm, so với Hứa Yến Uyển trước kia đúng là khác một trời một vực.

Nếu như, nếu như ba mẹ không qua đời thì thật tốt biết bao.

Nếu như, Hàn Thanh có thể ở bên cô ta thì cô ta sẽ không phải vất vả như vậy.

Nhưng bây giờ cái gì cô ta cũng không còn nữa.

Vết thương mới trên trán này lúc nào cũng nhắc nhở cô ta trước kia cô đã làm ra hành động điên rồ thế nào.

Nhìn xem, mày vì anh ấy mà cố ý bị thương nhưng anh ấu vẫn như trước kia không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần.

Bình luận

Truyện đang đọc