**********
Hai giờ sáng, cuối cùng may bay cũng đến nơi. Có lẽ là do ngồi quá lâu, khi Hàn Mộc Tử xuống máy bay thì có chút choáng váng, ngược lại Dạ Mạc Thâm ở trên máy bay ngủ say nên tinh thần rất sảng khoái.
So với nhà, Hàn Mộc Tử hỏng bét hơn nhiều.
Bởi vì Dạ Mạc Thâm vẫn luôn dựa vào vai cô ngủ, người đàn ông này giống như không coi bờ vai của cô là bờ vai, cứ gối đầu lên bả vai cô ngủ đến mức cô không nỡ nói anh.
Lúc sắp đến nơi, Dạ Mạc Thâm tỉnh lại, thấy vẻ mặt đau khổ của cô thì kéo cô vào ngực của mình, để cô ngủ một lúc.
Trong lòng Hàn Mộc Tử nghĩ, anh gối tế bả vai của cô, cô còn ngủ cái quỷ gì nữa?
Có lẽ là do mệt mỏi, tuy rằng trong lòng đang chửi anh nhưng Hàn Mộc Tử rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.
Chỉ là chưa kịp để cô chim vào giấc mộng thì máy bay hạ cánh đến nơi.
Ngay tại thời điểm mất trọng lượng thì Hàn Mặc Tử tỉnh lại, cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, hóa ra là Dạ Mạc Thâm đang nằm chặt lấy tay của cô.
Cô ngẩng đầu, vừa vặn đụng vào mắt của Dạ Mạc
Thâm.
Xuống máy bay, bởi vì không có hành lí cho nên Hàn Mộc Tử bị Dạ Mạc Thâm ôm trong ngực, trên người khoác áo khoác âu phục của anh, chóng mặt đến mức không đi nổi.
Dạ Mạc Thâm đã sắp xếp một chiếc xe đặc biệt đến đón, sau khi lên xe xong, Hàn Mộc Tử mơ mơ màng màng nhằm mắt. “Về khách sạn sắp xếp trước, đồ rửa mặt và quần ảo đã chuẩn bị xong chưa?" Hàn Mộc Tử dựa vào lồng ngực của Dạ Mạc Thâm, cô có thể cảm nhận được lồng ngực của anh run lên khi nói chuyện. “Đã chuẩn bị xong thưa Tổng giám đốc Dạ, có thể vào ở bất cứ lúc nào." “Ừm.”Dạ Mạc Thậm nhìn thoáng qua người phụ nữ trong ngực, hiếm khi thấy cô với đôi lông mày thấp và đẹp như vậy, Dạ Mạc Thâm không nhịn được đưa tay vén mái tóc của cô ra sau gáy, sau đó cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng trắng nõn của cô một cái, khẽ nói: “Ngủ đi, sẽ đến nơi nhanh thôi." “Ừm.”Hàn Mặc Tử gật đầu, nhắm mắt lại.
Trong lòng cô rất yên tâm, bởi vì cô biết có Dạ Mạc Thâm ở đây, cho dù cô đến khách sạn cũng sẽ không có người đánh thức cô, coi như cô có tỉnh ngủ thì khả năng cô sẽ tỉnh lại ngay trong gian phòng khách sạn.
Hàn Mộc Tử mang theo ý nghĩ này tiến vào mộn đẹp.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại, quả thật là ở bên trong gian phòng khách sạn.
Bên trong căn phòng chỉ mở duy nhất một chiếc đèn bàn ánh sáng vàng ẩm áp, ánh sáng rất dịu nhẹ, dù vừa mở mắt ra cũng sẽ không bị chói mắt.
Trong phòng tầm truyền ra tiếng nước tí tách, Hàn Mộc Tử suy nghĩ, có lẽ là Dạ Mạc Thâm đang tắm. Cô suy nghĩ một chút, sau đó vô ý thức sở xuống bên dưới gối,
Thế mà lại rờ thấy điện thoại của cô.
Hàn Mộc Tử mím môi, Dạ Mạc Thâm biết đây là thói quen của cô sao? Thế mà lại nhét điện thoại di động của cô xuống dưới gối?
Điện thoại đã được kết nối wifi của khách sạn, Hàn Mộc Tử vừa mở Facebook ra đã thấy tin nhắn Tiểu Nhan gửi cho cô. "Có phỉa là cậu với Dạ Mạc Thâm ra ngoài rồi không? Bao giờ trở về?"
Hàn Mộc Tử: “
Nhìn thấy câu nói này, cô bất đắc dĩ thở dài, sau đó gọi video cho Tiểu Nhan.
Đầu dây bên kia tiếp rất nhanh, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Nhan đang lắc lư trước camera, Hàn Mặc Tử ngồi ở trên giường đang định hỏi cô ấy vài chuyện.
Đột nhiên Tiểu Nhan kêu lên. “Mẹ ơi, Mộc Tử, cậu đang ở khách sạn đó à? Vãi lin, cậu không thể tới đón đậu Nhỏ là vì chạy tới thuê phòng với Tổng giám đốc Dạ? Ông trời của con ơi, trong nhà có nhiều phòng như vậy, cho dù không ở trong nhà nhưng chẳng phải Tổng giám đốc Dạ vẫn còn rất nhiều... "Dừng lại!”
Để tránh việc cô ấy tiếp tục nói những lời hoang đường, Hàn Mộc Tử trực tiếp ngắt lời cô ấy. “Cậu mà còn nói nữa, tớ sẽ trực tiếp trừ tiền lương của cậu.”
Liên quan tới vấn đề tiền lương, Tiểu Nhan trực tiếp ngậm miệng, cô nhìn Hàn Mộc Tử trước camera, hô nhẹ một phát: “Cái đó. Chẳng nhẽ những lời tớ nói không phải sự thực? Cậu đúng là đang ở trong khách sạn mà." “Đúng là tớ ở khách sạn, nhưng bây giờ tớ đang ở nước ngoài." “Nước ngoài? Tại sao... Đang yên ổn lại chạy ra nước ngoài vậy?” “Tớ không thể giải thích với cậu trong một vài câu được, cậu đã đón Đậu Nhỏ chưa?" “Cậu có phiền không hả Mộc Tử, Đậu Nhỏ ngoại trừ là tâm can bảo bối của cậu thì cũng là cục cưng của tớ nữa được không? Tớ sẽ không đón nó về nhà à? Cho dù cậu không bảo thì tớ cũng sẽ đi đón Đậu Nhỏ."
Hàn Mộc Tử: ……... “Bây giờ người ta đã được tắm thơm ngào ngạt ngủ say, cái đồ mẹ kế nhà cậu!"
Hàn Mộc Tử: “Được, vậy tớ yên tâm rồi." “Nói một chút đi, tại sao cậu lại chạy ra nước ngoài? Tớ mới có một ngày không đi làm mà cậu đã chạy rồi? Có chuyện gì xảy ra mà tớ không biết sao? Có thể nói một chút không?"
Nhìn bộ dạng hóng chuyện của cô ấy, Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy đau đầu: “Không được, nói mấy câu thì không rõ được." “Vậy cậu phải câu nói rõ ràng trong mấy câu.Tiểu Nhan ở đầu bên kia sở miệng phàn nàn: “Bây giờ cậu đang ở khách sạn, vậy buổi tối có phải là sẽ ngủ chung với Tổng giám đốc Dạ không? Hửm, nghĩ mà kích thích nha."
Sau khi nói đến đây, Tiểu Nhan ở đầu bên kia điện thoại còn nhìn Hàn Mộc Tử bằng ánh mắt him híp, vẻ mặt vô cùng mập mờ. “Cạch."
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Hàn Mộc Tử vô thức ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Dạ Mạc Thâm để trần đi ra khỏi phòng tắm, Dạ Mạc Thâm vừa mới tắm rửa xong nên tóc vẫn còn ướt, hơi nóng khiến làn da anh hơi đỏ lên, mấy giọt nước từ mái tóc đen chạy xuống.
Từ mặt, sau đó chảy xuống cổ.
Hàn Mộc Tử nhìn một cái mà không nhịn được nuốt nước miếng. “Mộc Tử, Mộc Tử? Cậu nói nhanh đi, có phải cậu với Tổng giám đốc Dạ ở chung một phòng không, vậy hai người củi khô bốc lửa, chẳng phải là muốn... “Tút tút tút..
Tiểu Nhan còn đang điên cuồng biểu đạt ý nghĩ trong lòng của mình thì điện thoại bị ngắt kết nối. “Chuyện gì xảy ra?"Tiểu Nhan nhan nghi hoặc khịt mũi, trong lòng còn đang nghĩ có phải là đột nhiên bị ngắt kết nối không? Nếu không thì tại sao đang trò chuyện lại đột nhiên bị ngắt?”
Bằng không thì gọi lại một lần nữa?
Thế là Tiểu Nhan lấy điện thoại di động ra chủ động gọi video cho Hàn Mộc Tử.
Cuộc gọi vừa kết nối đã bị cúp máy.
Tiểu Nhan đột nhiên bừng tỉnh ra. Hàn Mộc Tử với Dạ Mạc Thâm ở cùng một khách sạn, cuộc gọi đột nhiên bị ngắt kết nối, có lẽ là bởi vì....
Hì hì, Tiểu Nhan nở một nụ cười gian xảo. Chà, cô ấy sẽ không quấy rầy bọn họ nữa.
Mà ở đầu bên kia, sau khi Hàn Mộc Tử cúp máy thì không ngờ là Tiểu Nhan lại gọi lại, thể là cô nhanh chóng cúp video, sau đó khóa màn hình, tắt tiếng rồi nhét điện thoại sang một bên, tiếp theo đó là ngẩng đầu lên nhìn.
Dạ Mạc Thâm lúc này đã đến cỗ cô.
Hô hấp của Hàn Mộc Tử ngừng lại. “Anh, anh tắm xong rồi à?"
Đôi mắt thâm thúy của Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chăm vào cô, khàn giọng ừ một tiếng, sau đó từ từ nghiêng người.
Tần suất nhịp tim đập của Hàn Mộc Tử càng lúc càng nhanh, ngay vào lúc anh sắp đụng vào cô thì Hàn Mộc Tử đột nhiên năm trở lại, sau đó nói: “Tôi, tôi phải di tam rua.
Sau đó cô xoay người muốn rời đi, thế nhưng động tác của cô vẫn chậm một bước, bị cơ thể của Dạ Mạc Thâm đè xuống