CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Hai người là anh em ruột.

Nhìn thấy em gái khóc thành dáng vẻ như ma này, Đoan Mộc Trạch không đau lòng là nói đổi. Nhưng dù đau lòng, anh không thể nuông chiều em gái đi phá hoại hạnh phúc của người ta như thế, bàn tay to của Đoan Mộc Trạch nhẹ nhàng vỗ lưng Đoan Mộc Tuyết, nhẹ giọng dỗi dành: "Đừng khóc, Dạ Mạc Thậm có gì tốt? Anh ta lại không phải là người đàn ông duy nhất trên thế giới, anh sẽ giới thiệu cho em những người nổi bật hơn. Hơn nữa, Dạ Mạc Thầm không xứng với em, là anh ta không tính mát.

Đoan Mộc Tuyết ở trong lòng anh trai khóc không thành tiếng, nước mắt ào ào chảy ra, không ngừng lạc đầu, Đoan Mộc Trạch chỉ có thể tiếp tục đó dành có tài

Đoan Mộc Tuyết không ngừng khóc, cuối cùng lúc dừng lại còn hơi run rẩy, nức nở nhìn cánh tay Đoan Mộc Trạch. Vết thương cô ta cần ở đó vẫn chảy máu, máu thịt be bét, trông rất nghiêm trọng và kinh khủng.

“Anh ơi, em xin lỗi... vừa rồi em thật sự quá bốc đồng, anh có đau không?” Cô ta đau khổ hỏi.

Đoan Mộc Trạch sở đầu cô ta, cười khối "Chỉ cần em không làm chuyện ngu ngốc, anh để cho em cần mấy lần cũng không sao, dù sao vết thương nhỏ này cũng không chết người "

“Em xin lỗi, anh ơi, em... sẽ không bao giờ mất thể diện như vậy nữa." Đoan Mộc Trạch nghe xong, còn tưởng rằng cô ta đã từ bỏ Da Mạc Thâm, anh ta cuối cùng cũng buông xuống trái tim đang treo lơ lửng "Em suy nghĩ lại liên tốt, loại đàn ông như vậy không đáng.

“Anh, em không sao, anh mau đi bằng bỏ vết thương, đừng đợi vết thương xấu đi sẽ quá muộn" Đoan Mộc Tuyết vươn tay lau nước mắt nơi khỏe mất, thúc giục Đoan Mộc Trạch.

Đoan Mộc Trạch do dự nhìn cô ta một cái rồi nói: "Vậy anh đi xử lý vết thương, anh sẽ kêu người giúp việc tới giúp em thu dọn phòng Em đi nghỉ ngơi trước đi, sau đó đi tắm rửa để tâm trang bình tĩnh lại. Đến lúc đó anh dẫn em ra ngoài chơi, giới thiệu cho em những người đàn ông xuất sắc hơn,

“Anh, mau đi xử lý vết thương đi." Đoan Mộc Tuyết vội vàng đẩy anh ta xuống lầu, Đoan Mộc Trạch không từ chối được chỉ có thể gặp bác sĩ

xử lý vết thương trước.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Đoan Mộc Trạch, vẻ mặt đáng thương của Đoan Mộc Tuyết lập tức thay đổi, trên môi có ta dẫn dân nở một nụ cười lạnh lùng.

Cô ta duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng lau nước

mất nơi khỏe mắt.

Anh trai nói đúng, nếu cô ta tiếp tục gây rắc rối như thế này thì cũng chẳng ích gì ngoại trừ việc khiến người khác chế cười. Dù cô ta có đập phá hay khóc lóc ở đây như thế nào, Dạ Mạc Thầm cũng không thể nhìn thấy và không thích cô ta.

Để đối phó với loại đàn ông lạnh như băng này, có vẻ như cô ta không thể dùng những phương pháp cũ trước đây nữa. Cô ta vẫn rất tin tưởng vào số mệnh, ông trời đã cho cô ta thêm một cơ hội, có ta nhất định sẽ nắm bắt thật chặt cơ hội này, không bao giờ để nó tuột mất

Đa Mạc Thâm... Chở xem, cho dù anh không yêu tôi, nhưng mối thủ từ chối tôi này, tôi sẽ nhớ kỹ, nhất định sẽ khiến anh chủ động muốn cưới tôi

Trong lòng Đoan Mộc Tuyết hạ quyết tâm, nụ cười trên mặt của cô ta càng trở nên kinh khủng.

Người giúp việc trốn trong chỗ tối nhìn thấy cảnh này không nhịn được rùng mình, mấy người nhìn nhau thì thào: "Cô chủ không sao chứ? Nụ cười vừa rồi thật đáng sợ

“Ai biết được? Cô chủ nhỏ của chúng ta lớn

tới như vậy đã từng bị từ chối lần nào chứ? Tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ bị kích thích rất lớn, đôi chao...

"Hi vọng có chủ mau chóng bình phục. Nếu cứ nổi giận mãi như thế này, chắc mấy ngày nữa chúng ta bị thương không xuống giường được quá

"Mong là vậy."

Mà ở bên kia, lúc sắp hết giờ làm việc, Hàn Mộc Tử đến phòng chủ tịch đưa tài liệu, vì những lời nói của Dạ Mạc Thâm nên cô cũng không nằm lại phòng chủ tịch lâu, chỉ đưa tài liệu, nói mấy câu rồi xoay người rời đi.

Ai ngờ Dạ Mạc Thâm lại ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cô rồi nói: "Tan làm chờ anh

Hàn Mộc Tử dừng lại, quay đầu lại không rõ nhìn anh: "Hả?*

Dạ Mạc Thậm mim môi mỏng liếc cô một

cái: "Không muốn? Hàn Mặc Tử: " Không có, vậy em ra ngoài

trước "

Có sợ anh lại quyến rũ có

"Được

Sau khi Hàn Mặc Tử rời đi, Da Mạc Thâm mở tập tài liệu ra, không ai để ý tới, trên môi anh nở một nụ cười nhạt.

Rất nhanh đến giờ tan tầm, Hàn Mộc Tử thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng thư ký, bước chân hơi chậm, nhìn về phía cửa phòng chủ tịch.

Dạ Mạc Thâm vừa rồi nói tan làm thì đợi anh nhưng anh không nói đợi theo cách nào

Là đợi ở công ty rồi cùng nhau rời đi? Hay là đợi ở đó giống như trước?

Sau khi suy nghĩ, Hàn Mặc Tử cảm thấy rằng phương án sau sẽ đáng tin cậy hơn, mặc dù mối quan hệ của cô và Da Mạc Thâm bảy giờ đã tiến xa hơn nhưng vẫn chưa rõ ràng

Hơn nữa đối với thân phận bây giờ của Dạ Mạc Thâm, nếu cô rời công ty với anh chắc chắn sẽ thu hút sự chỉ trích.

Đến lúc đó những lời này sợ là sẽ truyền đến tại ông cụ Uất Trì.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử liền quyết định giống như trước, sau khi hạ quyết tâm, cô đi thắng vào thang máy, đi ra ngoài cổng

Bởi vì phải đợi Dạ Mạc Thâm, Hàn Mặc Tử đi rất chậm, giống như đi dạo.

Quả nhiên, không lâu sau thì xe của Dạ Mạc Thầm đuổi kịp, không chờ anh hạ cửa sổ, Hàn Mộc Tử đã vui vẻ xoay người đi trở về, trực tiếp vòng qua bên kia mở cửa lên xe.

Khi đang thắt dây an toàn, có nghe thấy anh lạnh lùng chất vấn "Không phải anh đã nói em chờ anh sao?

Nghe nói thế, động tác cài dây an toàn của Hàn Mặc Tử chậm lại út, có ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen của anh, liên phát hiện trong mặt anh có một tia không hài lòng.

Cô hơi sững sờ "Em có chờ anh mà, anh không phát hiện hôm nay em đi rất chậm sao?"

Dạ Mạc Thâm nhíu mày, nét mặt vẫn hiện

rõ sự không vui

Hàn Mặc Tử thực sự khó hiểu, rõ ràng có đã cố ý đi chậm lại chờ anh, tại sao vẫn không vui? Hàn Mặc Tử suy nghĩ một hồi liền nhanh chóng phản ứng lại "Anh... ý anh là muốn em đợi ở công ty hả?”

Dạ Mạc Thầm im lặng mim mỗi thành một đường thẳng, câu trả lời vô cùng rõ ràng là

đúng.

Hàn Mặc Tử không nói nên lời, có thắt dây an toàn xong, thu tay lại nhìn đi chỗ khác.

"Như vậy sẽ không được, em không thể cùng anh rời công ty.

Vốn sắc mặt Dạ Mạc Thâm không tốt ngay lập tức nhíu chặt mày sau khi nghe cô nói: "Tại sao, em sợ có người phát hiện em đi với anh?"

Hàn Mộc Tử thành thật gật đầu.

Cô thực sự sợ bị người khác nhìn thấy họ đi cùng nhau, có thực sự không quản được những lời đảm tiểu.

Thấy có không do dự thừa nhận, lông mày của Dạ Mạc Thậm căng nhíu chặt hơn, quanh người bắt đầu tỏa ra hơi lạnh."Em sợ bị người khác phát hiện chuyện của chúng ta? Anh không thể gặp mặt người khác há?"

Hàn Mặc Tử không muốn đi chung với anh là vì sợ ông cụ Uất Trì phát hiện ra, cô đến lúc đó không thể ngăn cản được, hơn nữa cô cũng không muốn có những thứ khác xen vào giữa Lúc này, cô mới nhận ra cảm xúc của Dạ Mạc Thầm hơi không đúng, nhận ra mình có lẽ đã nói sai cái gì liền vội vàng nói: "Không phải như anh nghĩ đâu, em...

Bình luận

Truyện đang đọc