Nghe thấy những lời này, Tiêu Túc chỉ cảm thấy huyệt thái dương chợt trở nên đau đớn. Rõ ràng một giây trước cô ấy còn hôn cậu ta mà bây giờ Giang Tiểu Bạch lại nói với Tiêu Túc đây là nụ hôn đầu tiên của cô ấy.
Đây... là vấn đề về việc có phải nụ hôn đầu tiên Bạch hay không sao?
Đôi mắt Tiêu Túc sâu hơn khóa chặt hình bóng của cô ấy, ánh mắt của cậu ta tối sầm lại, xuống giọng nói trở nên lạnh lẽo: "Vẫn là câu hỏi kia, khi diễn là cô có thể tùy tiện hôn tôi như vậy sao?"
Giang Tiểu Bạch: ".." Giang Tiểu Bạch cắn chặt môi dưới theo bản năng. Mặc dù đây là nụ hôn đầu tiên của cô ấy, nhưng dù sao đây cũng là do cô ấy bắt đầu trước. Hơn nữa, còn do cô ấy mạnh mẽ kéo Tiêu Túc đến gần, cho nên cô vẫn cảm thấy cực kỳ đuối lý.
Một khi cảm thấy đuổi lý, giọng của Giang Tiểu Bạch khi nói chuyện cũng không bướng bỉnh nữa, cô ấy chỉ có thể dùng giọng điệu ngọt ngào dễ thương để nói: "Tôi đảm bảo bản thân không tùy tiện hôn anh. Lúc đó tôi thật sự không còn cách nào nữa mới làm vậy. Bây giờ anh thử nghĩ lại mà xem, anh là một người đàn ông thì trong chuyện này con gái phải thiệt thòi hơn đúng không? Hơn nữa vừa rồi tôi còn nói đó là nụ hôn đầu tiên, vậy anh xem như bản thân được lợi từ tôi. Không được sao? Ok, nhưng mà anh là do tôi đưa đến cho nên xem như anh là người bị hại đi. Vậy như thế này đi... Tôi mời ăn một bữa cơm hoặc là về sau anh cần có cái gì mà tôi giúp được. Tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ anh không từ chối."
Tiêu Túc: "…..
Giang Tiểu Bạch nói loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy hóa ra cô ấy nghĩ giải quyết vấn đề chỉ bằng một bữa ăn. Chỉ có điều nếu Tiêu Túc không chọn ăn cơm để giải quyết vấn đề thì Giang Tiểu Bạch có thể làm như thế nào đây?
Biểu cảm của Tiểu Túc trở nên nghiêm túc hơn, cậu ta đứng lên. Giang Tiểu Bạch thấy cậu ta vẫn chưa hài lòng với ý kiến bản thân đưa ra mà cô ấy cũng không biết nên dùng phương pháp nào khác nữa, chỉ có thể nhìn Tiểu Túc với vẻ mặt ai oán nói: "Nhìn biểu cảm của anh giống như không đồng ý với đề xuất của tôi? Vậy được rồi, anh nói đi, dù sao hai người chúng ta hôn cũng đã hôn rồi nếu anh cảm thấy như thế chưa công bằng thì cùng lắm tôi cho anh hôn tôi lại!"
Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn mím đôi môi đỏ mọng nhìn Tiêu Túc với ánh mắt khẩn trương. Tiêu Túc bị lời cô ấy vừa nói ra làm cho nghẹn họng. Nhưng mà cậu ta lại liếc đôi môi đỏ mọng của Giang Tiểu Bạch theo bản năng. Bây giờ trong đầu cậu ta cũng đang nghĩ đến cảnh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy cùng với cảm giác mềm mại trên môi lưu lại sau đó.
Mịa nó!
Tiêu Túc chửi thầm một tiếng trong lòng, cậu ta nhanh chóng dời tầm mắt đi, sắc mặt lạnh lùng: "Sao cô lại nghĩ hay thế!" Sao cô lại nghĩ hay thế...
Ngay từ đầu, Giang Tiểu Bạch còn không cảm thấy lời này của cậu ta có ý gì, nhưng khi cô ấy cẩn thận nghĩ lại thì không nhịn được mở to mắt nhìn Tiêu, hai tay chống nạnh đi đến gần cậu ta: "Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà anh bảo tôi nói hay. Anh cứ nói như thể là tôi cố ý để hôn anh không bằng ý!"
Mặt Tiêu Túc vẫn lạnh lùng như cũ: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
Giang Tiểu Bạch trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Túc: "Tôi khẳng định bản thân không có ý đó, tôi cũng bị bắt ép đấy có được không?"
Nghe thấy lời Giang Tiểu Bạch nói, Tiêu Túc cười lạnh "Cái đồ qua cầu rút ván, bây giờ cô muốn phủ nhận liếc nhìn cô ấy một cái. cũng không sao cả." "..." Giang Tiểu Bạch nhất thời không nói lên lời. Mặc 11 dù cô ấy rất khó chịu khi Tiêu Túc nói câu kia ra, nhưng bởi vì cậu ta đã giúp đỡ cô ấy, và về sau cô ấy cũng không còn quan hệ với cậu ta nên cô ấy thực sự cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc đang vui vẻ, Giang Tiểu Bạch không muốn so đo với người đàn ông thẳng này, nhưng không chỉ thế, cô ấy còn nổi hứng muốn trêu chọc người đàn ông này: "Này, không phải đây cũng là nụ hôn đầu tiên của anh chứ? Lúc tôi hôn anh, sao một chút phản ứng lại anh cũng không có vậy? Chẳng lẽ thật sự trước kia anh chưa từng hôn ai sao? Hơn nữa anh là nam, tôi là nữ, mà vẻ mặt bây giờ của anh như là anh là người chịu thiệt chứ không phải đằng gái là tôi vậy." "Nếu không... anh làm giống như tôi đã nói đi? Biến từ giả thành thật ấy?"
Tiêu Túc: "..
Tiêu Túc nhìn thoáng qua người phụ nữ đang lẩm bẩm trước mặt cậu ta, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ. Giang Tiểu Bạch đang nói cái gì mà theo ý cô ấy, biến mọi chuyện từ giả thành thật chứ? "Điều này không thể xảy ra được."
Giang Tiểu Bạch to gan hơn, cô ấy cười tủm tỉm đi từng bước đến chỗ Tiêu Túc nắm tay cậu ta: "Sao lại không có khả năng? Không phải anh đang thất tình sao? Nếu anh ở cùng một chỗ theo lời tôi nói thì tôi có thể bù đắp sự trống trải trong lòng anh mà."
Bù đắp sự trống trải trong lòng anh sao?
Vẻ mặt Tiêu Túc có chút chết lặng nhìn Giang Tiểu Bạch: "Trong lòng tôi không có một cảm giác cô đơn nào. Cảm ơn cô." "Thật không?" Giang Tiểu Bạch không tin lời cậu ta nói: "Anh không có cô đơn thì anh đến quán bar để chuốc mình say làm gì? Anh uống say đến mức người nhũn ra như bùn, còn không phải do tôi đưa anh về nhà sao?"
Sau mấy lời Giang Tiểu Bạch nói, Tiêu Túc không thể nói được lời nào. Cậu ta liếc mắt nhìn Giang Tiểu Bạch một cái biểu cảm muốn nói rồi lại thôi. Giang Tiểu Bạch thấy thế thì cong môi cười đắc ý: "Anh thấy thế nào? Có phải anh không còn lời nào để nói lại chứ gì? Những lời tôi nói với anh đều đúng chứ gì?"
Giọng nói của Giang Tiểu Bạch mang theo sự đắc ý cùng với tràn đầy năng lượng của người phụ nữ khiến cho Tiêu Túc liên tưởng đến một người khác. Tiêu Túc không tự giác được nhìn Giang Tiểu Bạch lần nữa nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp kia cậu ta âm thầm thu hồi ánh mắt.
Không phải cô. Tiểu Nhan không có khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng... khuôn mặt của cô mang theo cảm giác thoải mái.
Mà người phụ nữ trước mặt này, tuy rằng cô ấy không trang điểm với chỉnh chu trong cách ăn mặc, nhưng các đường nét trên khuôn Giang Tiểu Bạch giống như mẹ của cậu ta, vẫn luôn xinh đẹp không thể che dấu được, chỉ cần hơi để ý đến cách ăn mặc một chút là đã có thể xinh đẹp đến mức lấn át mọi thứ xung quanh. "Này, tôi đang nói mà anh nghĩ cái gì vậy?" Giang Tiểu Bạch đụng cánh tay của Tiêu Túc một chút mà cậu ta lúc này mới phát hiện tay mình đang bị Giang Tiểu Bạch nằm lấy.
Tiêu Túc rút cánh tay lại không chút lưu tình, lạnh lùng nói: "Cô diễn cũng đã xong rồi, không cần phải dựa vào tôi gần như vậy."
Tiêu Túc lập tức nhanh chóng thu tay về mà Giang Tiểu Bạch lúc này còn chưa kịp phản ứng được, suýt chút nước thì ngã chúi về phía trước, cô ấy nói có chút tức giận: "Anh, cái đồ đàn ông không có chút thương hoa tiếc ngọc nào sao? Anh không đối xử được với phụ nữ galăng một chút sao? Thôi anh quên đi. Nhìn anh như thế này chắc không hiểu những lời tôi nói rồi. Nếu anh hiểu thì đã không phải đi quán bar để chuốc say. Hôm nay anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều mà anh lại không cần tôi mời đi ăn cơm thì không bằng tôi giúp anh bày kế theo đuổi người phụ nữ kia nhé?"
Nghe Giang Tiểu Bạch nói, Tiêu Túc hơi nhíu mày lại không trả lời. "Không cần." Tiêu Túc từ chối lời đề nghị của Giang Tiểu Bạch, cậu ta không phải loại người đi làm cái chuyện xen ngang vào cuộc tình của một người phụ nữ đã tìm được hạnh phúc của riêng mình. Đối với Tiêu Túc, thấy Tiểu Nhan hạnh phúc với lựa chọn của mình là câu ta vui vẻ rồi. "Không cần á? Anh đúng là đô không biết tốt xấu, có tôi ra tay mà anh còn sợ không tóm được bạn gái về tay mình sao? Để cho tôi giúp đỡ anh đi Này? Dù sao vừa rồi anh đã giúp đỡ tôi rồi."
Ting!
Giang Tiểu Bạch thấy thế cũng chạy theo phía sau. Giang Tiểu Bạch vừa chạy chậm theo bước chân Tiêu Túc vừa nói: "Anh thật sự không cần tôi ra tay giúp đỡ sau? Bỏ qua lần này chắc chắn anh sẽ không có lần sau đầu, anh
Tiêu Túc đột nhiên dừng bước chân lại, Giang Tiểu Bạch bất ngờ không kịp phản ứng đã đâm sầm vào lưng cậu ta, cô ấy giơ tay che mũi mình lại rồi kêu đau, ngắng đầu nhìn Tiêu Túc. "Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây đi Tiêu Túc nghiệm túc quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Bạch: "Cô Bạch, hành vĩ của cô ngày hôm nay đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi. Bởi vì cô đã giúp tôi nên hôm nay tôi mới trả lại cho cô phần ân tình này, nhưng mà sẽ không có vê sau..."
Giang Tiểu Bạch sửng sốt một chút, cũng không biết thế nào mà cô ấy lại cảm thấy những lời của Tiêu Túc nói ngày hôm nay có chút nặng lời. Tuy trong lòng Giang Tiểu Bạch nghĩ như vậy nhưng nghe những lời đối phương nói thể cô ấy vẫn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái cho lắm, nhưng ngoài mặt Giang Tiểu Bạch vẫn làm bộ như không thèm để ý. Cô ấy cười ha ha cho qua: "Đương nhiên rồi, tôi khẳng định không có chuyện như thể xảy ra lần nữa. Có điều công ơn của anh ngày hôm nay tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, về sau anh mà có chuyện gì thì có thể tìm tôi. Nếu được thì tôi sẽ giúp hết sức.