**********
Hàn Thanh nhìn bộ dáng rạng rỡ của Hàn Mộc Tử, cũng thấp giọng nói nhỏ một câu. "Còn chưa xong. "Còn chưa xong? Khi nào thì mới xong?" Hàn Mộc Tử buồn rầu cầm lấy váy: "Anh, anh không biết em mặc cái váy này rất mệt sao?"
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc váy đang mặc trên người mình: "Nó rất nặng, thật sự không chịu nổi mà?" "Anh đưa em đi gặp vài người, đi theo anh." Hàn Thanh dắt tay bước xuống khán đài, Hàn Mộc Tử có chút thống khổ, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài mặt, cô bất đắc dĩ kéo làn váy, sau đó tiến về phía trước.
Lúc Hàn Thanh đưa cô đi giới thiệu với từng người, khó tránh khỏi việc kính rượu, Hàn Mộc Tử vừa phải vén váy, vừa nâng rượu lên uống vô cùng bất tiện.
Vào thời khắc mấu chốt, Tiểu Nhan chạy đến phía sau của cô nói: "Tôi giúp cô nâng váy."
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử quay lại nhìn cô ta bằng ánh mắt cảm động, Tiểu Nhan loại hưởng ánh mắt về phía khác, căn bản không nhìn về phía cô, lúc này Hàn Mộc Tử mới phát hiện ánh mắt cô ta dán chặt lên người Hàn Thanh.
Hóa ra nguyên nhân vừa nãy cô không đến đây được chính là bởi vì Hàn Thanh sao? Nghĩ đến những chuyện trước kia Tiểu Nhan đã làm, Hàn Mộc Tử liền không nhịn được cười thầm trong lòng. "Hàn Mộc Tử, vị này chính là tổng giám đốc Vương, người có công ty vải vóc lớn nhất thành phố Sài Gòn."
Thời điểm nghe được hai từ vải vóc, ảnh mắt Hàn Mộc Tử liền sáng lên, anh trai cô đúng là đang giúp cô một tay, liền giới thiệu những những nhân vật có tiếng nói trong giới cho cô. Cô thành lập công ty thiết kế thời trang, chẳng phải đang cần nguồn cung cấp vải vóc sao? "Em gái của tổng giám đốc Hàn, thật sự rất xuất chúng, nhìn rất giống bà Hàn hồi xưa."
Tổng giám đốc Vương tuổi cũng đã cao, cũng là cùng tầng lớp với bà Hàn. Hiện tại nhìn thấy Hàn Mộc Tử, liền nhớ đến dáng vẻ của bà Hàn năm xưa, ông ta khẽ lắc ly rượu trong tay, đứng lên, trong lòng không khỏi buồn phiền nói: "Tôi đã nghĩ, năm đó bản thân không ngại quỳ gối để theo đuổi bà Hàn, nhưng đáng tiếc... Trong mắt bà Hàn chỉ có..."
Nói tới đây, ông ta liền dừng lại, nhận thức được mình đã lỡ lời, xấu hổ liền cười trừ nói: "Thật xấu hổ, tôi lại nói những lời này, ý của tôi là... Cháu rất giống mẹ của mình." "Cảm ơn." Hàn Mộc Tử nhìn ông ta tươi cười, sau đó nói câu cảm ơn, rồi nói vài ba câu chuyện phiếm, giám đốc Vương nói khi nào cô rảnh thì đến công ty tham quan, Hàn Thanh sau đó mang theo cô đến gặp những người khác. Trên đường đi gặp vài người, Hàn Mộc Tử đều muốn làm quen, đồng thời cũng uống vài chén rượu, lúc này cũng đã trở nên ngà ngà say, hơn nữa chiếc váy trên người lại rất nặng, cô thật sự rất muốn đi vào phòng thay đồ thay chiếc váy này ra.
Nghỉ ngơi. Dáng vẻ mệt mỏi của cô lúc này, Hàn Thanh đều nhìn thấy, anh ta vô cùng thương xót, cho nên Hàn Thanh chỉ mang cô đi gặp vài vị khách trọng yếu nữa, rồi liền nhìn về phía chiếc váy nặng của cô nói với Tiểu Thanh: " Theo tôi kính khách vài chén rượu? Phía dưới còn vài vị khách, sau này sẽ có thể giúp ích cho công ty của các cô?"
Nam thần đã mời cô như vậy, Tiểu Nhan làm sao có thể cự tuyệt, ngơ ngác gật đầu đồng ý: "Được, tôi đây... Tìm người tới giúp Hàn Mộc Tử thay quần áo, sau đó đến tiếp rượu cùng anh." "Được."
Vì thế Tiểu Nhan liền đưa Hàn Mộc Tử đi vào hậu trường, trên đường đi cô ta không ngừng vui mừng nhảy múa, cơ thể giống như không còn là chính cô ta nữa. "Làm sao vậy? Anh trai tôi mời cô cùng đi tiếp rượu, cho nên cô đang hưng phần quá độ?" Lúc đi ra phía sâu của bữa tiệc, không còn ai nữa, Hàn Mộc Tử liên mỉm cười trêu chọc cô ta một câu. Tiểu Nhan trong nháy mắt liền hoàn hồn, trừng mắt với cô nói: "Nói bừa cái gì vậy, anh trai cô mong được tiếp rượu cùng tôi còn không được, còn không phải vì đứa em gái vô dụng như cậu sao?"
Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử không nhịn được cười: "Đúng vậy, cô đúng là một dự bị xuất sắc. Người dự bị xuất sắc, Đậu nhỏ đi đâu rồi?"
Nhắc tới Đậu nhỏ, Tiểu Nhan liền a lên một tiếng. "Kỳ quái thật, vừa nãy tôi có hỏi qua người phục vụ, bọn họ nói Đậu nhỏ đang ở chung một chỗ với anh trai cậu mà?"
Vừa rồi bên cạnh Hàn Thanh không có ai, Đậu nhỏ lại tinh nghịch chạy đi đâu rồi? "Cô cứ thay chiếc váy này ra trước đi."
Hàn Mộc Tử nhìn xung quanh phòng thay đồ rộng lớn, gật đầu đáp: "Tôi đi vào thay đồ, cô đi nhanh còn về, thuận tiện giúp tôi hỏi xem Đậu nhỏ đang ở đâu, bảo Đậu nhỏ đến đây với tôi." "Một mình cô có thể thay chiếc váy này ra không?" "Tôi là nhà thiết kế, sao lại không mở được ra chứ? Cô mau đi đi." "Vậy được rồi, cô cứ ở đây thay váy ra trước rồi nghỉ ngơi đi, tôi đi một lúc rồi quay lại tìm cô." "Được."
Hàn Mộc Tử gật đầu, sau đó Tiểu Nhan nhanh chóng bước ra ngoài.
Chờ khi Tiểu Nhan rời đi, phòng trang điểm chỉ còn một mình cô. Xung quanh đều im lặng, lúc này mọi người đang tập trung ở cửa chính để tham gia buổi đại tiệc.
Két két.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, có người vào đấy?
Hàn Mộc Tử nghi hoặc, liền hỏi một câu: "Là ai vậy?"
Nhưng mà không ai đáp lại câu hỏi của cô, động tác trên tay Hàn Mộc Tử dừng lại, có chút nghi hoặc...
Chẳng lẽ là cô nghe nhầm?
Nhưng rõ ràng vừa nãy cô nghe thấy tiếng mở cửa, không thể nào là ảo giác được.
Hàn Mộc Tử thấy thế, liền cài lại những chiếc cúc vừa cởi ra, sau đó nhấc váy đi ra xem là ai tới.
Nhưng cô vừa mới xoay người, trước mắt liền xuất hiện một cái bóng đen, không đợi cô phản ứng lại, thân thể cô đã bị đè vào bức tường lạnh như băng.
Bụp bụp.
Không biết đèn trong phòng đã bị ai tắt, bốn phía rơi vào trạng thái tối đen.
Con người ở trong bóng tối rất nhạy cảm, hơn nữa không nhìn thấy gì, Hàn Mộc Tử liền trở lên luống cuống, kinh hãi kêu lên. "Là ai? Muốn làm... Ưm..."
Một bàn tay nóng như lửa xoa phía sau lưng cô, để lưng cô không bị va vào bức tường cứng phía sau, một tay giữ chặt eo cô khiến cô khó có thể trốn thoát được.
Tiếp theo là một nụ hôn nóng bỏng ập tới. Đôi môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi cô, đồng thời hơi thở trên người cô cũng bị khí thế trên người đàn ông bao lấy, Hàn Mộc Tử còn đang hoảng sợ, lại cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, cô vô cùng kinh ngạc cùng sợ hãi.
Sững sờ.
Cô ngây ngốc, khiến người đàn ông có cơ hội hơn thình lình cảm nhận được khớp hàm của cô bị người đàn ông cạy mở.
Trong bóng tối, Hàn Mộc Tử không tự giác mở to đôi mắt ra nhìn, nhìn người đàn ông đứng rất gần cô.
Có thứ gì đó phát sáng trong bóng tối.
Dù đôi môi có mềm mại, nhưng mũi cô lại chạm vào một vật có cùng cứng cùng lạnh lẽo, đây là... sắt sao?
Đây là cái gì?
Vào lúc Hàn Mộc Tử hãn còn ngẩn ngơ, người đàn ông như chưa thỏa mãn liền vòng tay siết chặt lấy eo cô như muốn hòa cơ thể của cô vào bên trong cơ thể anh. "Em không chú tâm, đang suy nghĩ cái gì?" "..." "Suy nghĩ về những người đàn ông vừa gặp?"