CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO



Có phải... cậu vẫn còn yêu thầm anh ta không?

Sau khi ngồi lên xe, cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng có thể co duỗi hai chân. Xe đi ngang qua Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử có thể cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn dừng ở trên mặt mình, cho đến khi xe rời khỏi bãi đỗ xe, nóng rực tầm mắt kia mới biến mất

Không thấy nữa.

Hàn Mộc Tử thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bầu không khí xung quanh cũng không còn căng thẳng như trước nữa, Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt cũng thả lỏng hơn nhiều. Đột nhiên Lãnh Nguyệt Nguyệt ghé lại gần Hàn Mộc Tử với vẻ mặt tò mò. "Chuyện này là sao vậy? Mình rất muốn tám chuyện này, chuyện về cậu và Dạ Mạc Thâm của tập đoàn nhà họ Dạ ấy." "Chẳng có gì hết." Hàn Mộc Tử giải thích với tốc độ cực nhanh, lập tức đánh tan tất cả ảo tưởng trong đầu Lãnh Nguyệt Nguyệt.

Lãnh Nguyệt Nguyệt cảm thấy đầu óc mình choáng váng, thật lâu sau mới cố gắng xây lại ảo tưởng: "Không đúng, nếu giữa hai người không có gì, vậy vì sao Dạ Mạc Thâm lại đối xử với cậu..."

Tiểu Nhan ra vẻ trầm ngâm rồi hằng giọng, sau đó nhẹ giọng nói: "Chuyện cũ đã qua, không cần hỏi lại."

Lãnh Nguyệt Nguyệt: "Chẳng lẽ hai người thật sự có chuyện gì đó sao?"

Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử trừng mắt lườm Tiểu Nhan một cái, Tiểu Nhan lập tức đổi đề tài: "Không có chuyện gì, mình nói bừa thôi. Nhưng buổi tối hôm nay làm mình thật sự rất tức giận, rốt cuộc chiếc váy trên người Triệu Như Ý là thế nào? Làm thế nào mà cô ta có được chiếc váy đấy? Hơn nữa cô ta còn được nở mày nở mặt một phen trong buổi họp báo, chắc chắn những người đó đều nghĩ là Hàn Thanh đang theo đuổi cô ta!"

Nghe đến đó, Hàn Mộc Tử cũng hiểu được tình tình phát triển có chút lệch dự đoán của cô. "Ngày mai xem lại đi, không có khả là anh của mình tặng, cho nên..." "Anh của cậu là sao?" Lãnh Nguyệt năng

Nguyệt trừng lớn hai mắt, cảm giác bản thân đã vô tình biết được một bí mật lớn. "Cậu không biết sao?" Tiểu Nhan nhìn Lãnh Nguyệt Nguyệt với vẻ mặt ngạc nhiên: "Mộc Tử là em gái của Hàn Thanh đó."

Lãnh Nguyệt Nguyệt cảm giác có chút không thở nổi, khóe miệng giật giật: "Em... Em ruột sao?" "Không phải em ruột, chẳng lẽ là em nhặt được chắc?" Tiểu Nhan buồn cười liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó ôm lấy cánh tay của Hàn Mộc Tử: "Có phải rất ngạc nhiên hay không? Mình còn nghĩ là mọi người biết từ lâu rồi cơ, hoá ra là mọi người đều không biết gì sao?"

Lãnh Nguyệt Nguyệt nói không ra lời, các cô chẳng hề hay biết gì hết. Các cô vẫn luôn nghĩ rằng Hàn Mộc Tử là người yêu của Hàn Thanh, nhưng bởi vì tình yêu của hai người không quá sâu đậm, cho nên Hàn Thanh nuôi nhốt Hàn Mộc Tử nhưng không cho cô danh phận chính thức.

Giờ mới đột nhiên vỡ lẽ, hóa ra tất cả chỉ là nhầm lẫn.

Người ta đâu phải người yêu của Hàn Thanh, người ta là... em gái ruột của Hàn Thanh.

Cô chủ chân chính của nhà họ Hàn. Nghĩ đến điều này, Lãnh Nguyệt Nguyệt đột nhiên cảm thấy hai má mình đau rát.

Trước tiên đưa Lãnh Nguyệt Nguyệt về nhà, sau đó xe chạy đến nhà họ Hàn, khi xe dừng ở trước cửa nhà họ Hàn, Hàn Mộc Tử chỉ có thể đi chân đất lên lầu. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hàn Mộc Tử mới phát hiện trong phòng không có người, dường như Hàn Thanh và Đậu nhỏ đã đi vắng.

Hàn Mộc Tử cầm điện thoại đi xuống dưới lầu, đúng lúc phát hiện Tiểu Nhan ở đây. "Bọn họ đâu rồi?" "Nghe quản gia nói anh trai cậu đưa Đậu Nhỏ ra ngoài chơi, đến bây giờ vẫn chưa trở về." "Thì ra là thế." Hàn Mộc Tử gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ vẫn chưa quá muộn, huống hồ Hàn Thanh là người biết chừng mực, vì thế cô yên tâm trở về phòng.

Sau khi nằm xuống, Hàn Mộc Tử lấy ra điện thoại di động, bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ Dạ Mạc Thâm yêu cầu cô bỏ chặn số điện thoại của anh buổi tối hôm nay. Cô im lặng một lúc lâu, nhấp vào phần mềm Facebook, lập tức nhìn thấy tài khoản của Dạ Mạc Thâm nằm yên lặng trong danh sách bạn bè của cô. Dường như tài khoản này có ma lực, Hàn Mộc Tử nhìn tên tài khoản một lúc rồi nhịn không được vươn tay ấn vào đó, trên màn hình lập tức hiện ra trang tài khoản cá nhân của anh.

Sau đó cô kéo xuống xem tường Facebook của anh như thế nào.

Đúng như cô nghĩ, tường Facebook của Dạ Mạc Thâm chẳng có gì hết.

Đừng nói là chia sẻ bài đăng của người khác, ngay cả bài viết của chính bản thân anh cũng không có lấy cái nào.

Nếu không phải anh gửi tin nhắn kết bạn ngay trước mặt cô, chắc chắn Hàn Mộc Tử sẽ nghi ngờ tài khoản này không có người sử dụng. hơi. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử thở dài một

Kể từ khi về nước, giữa cô và Dạ Mạc Thâm tựa hồ cứ luôn dây dưa không rõ, chẳng những trong phương diện công tác mà ngay cả phương diện cảm tình cũng không tránh khỏi.

Cô có nên tìm thời gian nói rõ ràng tất cả với anh không?

Trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn.

Năm đó vì sao anh lại muốn ly hôn với cô? Hiện tại anh thế nào? Ở bên Hàn Tuyết U có hạnh phúc không?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, từ từ nhắm mắt lại.

Quên đi, nếu trốn tránh không được, vậy cứ đối mặt đi.

Sau đó, Hàn Mộc Tử ôm điện thoại di động ngủ, chờ tới lúc cô tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.

Hàn Mộc Tử ôm đầu ngồi dậy, điện thoại di động từ trên ngực cô tuột xuống vị trí bên cạnh, khi cô cầm lấy điện thoại di động đặt lên bàn mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng.

Cô nhanh chóng đứng dậy gọi một câu: "Đậu Nhỏ ơi?"

Không người đáp lại, Hàn Mộc Tử mở cửa phòng lao ra ngoài mà không hề nghĩ ngợi, suýt chút nữa thì va vào người Tiểu Nhan. "Cậu tỉnh rồi à? Mình còn đang suy nghĩ có nên gọi cậu dậy không đây, sao đến bây giờ cậu mới rời giường?" Tiểu Nhan cầm điện thoại di động quơ quơ trước mặt cô: "Sắp chín giờ rồi đấy có biết không?" "Chín giờ rồi sao?" Hàn Mộc Tử vươn tay sờ đầu của mình, kỳ lạ, sao cô lại ngủ say đến vậy? "Được rồi, mau đi rửa mặt đi, hôm nay chúng ta phải đến công ty. "Đợi một lát."

Phải mất mười phút để vệ sinh cá nhân và thay quần áo, ngay cả trang điểm cũng không kịp làm đã phải vội vàng đến công ty với Tiểu Nhan. Đơn đặt hàng của Lâm Tinh Hỏa đã hoàn thành, kế tiếp phải xử lý đơn đặt hàng của

Lâm Thanh Thanh và Dạ Mạc Thâm. Có vẻ . Tìm truyện hay tại # t r ù m t r u y ệ n . C O M #

Lâm Thanh Thanh là một người có tính chậm chạp, gần đây cũng không thúc giục cô.

Nhưng thật ra chuyện của Dạ Mạc Thâm lại rất phiền phức, Hàn Mộc Tử đã quyết định phải đối mặt, cho nên cô quyết định chủ động trước.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lập tức nói với Tiểu Nhan: "Cậu giúp mình hẹn Dạ Mạc Thâm đi, hỏi anh ấy sau hai giờ chiều nay có thời gian rảnh không, bảo anh ấy ra ngoài gặp mặt nói chuyện với mình."

Tiểu Nhan đang thu dọn giấy tờ trên bàn, nghe được lời này của cô lập tức dừng động tác trên tay: "Cậu nói gì? Cậu muốn hẹn Dạ Mạc Thâm ra ngoài nói chuyện?" "Ừm." Hàn Mộc Tử gật đầu. "Cậu không sao chứ?" Tiểu Nhan vội vàng buông tất cả giấy tờ trong tay, nhanh chóng chạy tới trước mặt cô: "Vì sao đột nhiên muốn gặp anh ta? Chẳng lẽ hành động của anh ta vào đêm qua làm cậu động tâm? Cậu muốn nhen nhóm tình cũ với anh ta sao?" "..." Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Trong đầu cậu toàn nghĩ mấy thứ linh tinh gì vậy?" Sau đó cô bất đắc dĩ mỉm cười, lắc đầu nói: "Mình có quá nhiều câu hỏi nên muốn tìm anh ấy giải đáp. Nếu không tránh khỏi anh ấy, vậy thì phải đối mặt giải quyết."

Tiểu Nhan nghĩ một lát, cũng đồng ý với cách suy nghĩ của cô: "Cậu nói cũng đúng, vậy cậu nói rõ ràng mọi chuyện với anh ta đi, bảo anh ta về sau đừng nữa quấy rầy cậu nữa." "Ừm, mình sẽ xem tình hình rồi giải quyết "

Tiểu Nhan vẫn đứng tại chỗ không rời đi, nhìn chằm chằm Hàn Mộc Tử. "Làm sao vậy?" Hàn Mộc Tử có chút nghi hoặc. "Có phải... cậu vẫn còn yêu thầm anh ta không?" Tiểu Nhan đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra câu mà mình đã nghĩ nhiều lần.

Hiển nhiên, biểu cảm trên mặt Hàn Mộc Tử thay đổi vài phần: "Mình..." "Cậu không cần phủ nhận." Tiểu Nhan đánh gãy lời của cô: "Mình hiểu tâm tư của cậu. Mặc dù mấy năm nay cậu ở nước ngoài, nhưng cậu vẫn luôn để ý tới tin tức về Dạ Mạc Thâm."

Nghe thấy vậy, đồng tử của Hàn Mộc Tử hơi co lại: "Tiểu Nhan..."

Bình luận

Truyện đang đọc