*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời nói của anh đã rõ ràng đến như vậy, lúc trước Hàn Mộc Tử nửa hoài nghi, hiện tại liền có thể khẳng định, cô nheo mắt lại đánh giá anh. "Anh tra được, lại không có ý định nói cho em biết?"
Ánh mắt tỉnh táo của Dạ Mạc Thâm nhìn qua cô: "Biết quá nhiều, đối với em không tốt."
"Nhưng em là người trong cuộc, em phải có quyền được biết chứ?"
"Thì sao? Sau khi biết thì em có thể làm cái gì? Chất vẫn rồi trả thù u?"
Lời nói này khiến Hàn Mộc Tử không nói nên lời, cô đối mặt với Dạ Mạc Thâm nửa ngày, bỗng nhiên bị chọc giận quá mà cười lên. "Cho nên, anh cảm thấy vì muốn tốt cho em, bởi vì biết quá nhiều sẽ không tốt, cho nên lựa chọn giấu diếm em, không nói cho em biết chân tướng, đúng không?"
"Mộc Tử."
"Anh nói đi, em phân tích như vậy có đúng hay không?"
Dạ Mạc Thâm thật sự sợ cô, thở dài đi tới: "Em thật sự muốn biết sao? Coi như phiền phức đã được giải quyết, em vẫn muốn biết?"
Hàn Mộc Tử nắm chặt nắm đấm, kiên quyết gật đầu: "Em có quyền được biết."
Đương nhiên cô phải biết là ai, bằng không vô duyên vô cớ bị dọa nhiều lần như vậy, kết quả đối phương là người hay quỷ cũng không biết?
Thấy ánh mắt kiên định của cô, trên mặt hiện lên vẻ quật cường, Dạ Mạc Thâm biết nếu như mình không nói, chắc chắn cô sẽ tự đi thăm dò.
Suy tư một hồi, anh nhắc nhở co. "Thật ra em biết người này." "Nói nhảm, người không quen biết sẽ hại em sao?"
Dạ Mạc Thâm: "... Là người quen cũ của em"
"Người quen cũ?" Hàn Mộc Tử còn đang suy nghĩ, người quen cũ của mình có ai? Người quen cũ của mình cũng không nhiều, cô nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được có ai ác độc như thế, có thể hại mình như vậy.
"Nghĩ không ra?"
Dạ Mạc Thâm bất đắc dĩ cười một tiếng, đưa tay vuốt tóc của cô: "Nếu biết em sẽ rất thất vọng, đây chính là lý do anh không muốn nói cho em biết."
"Nếu như em thực sự nghĩ không ra lại muốn biết, ngày mai anh đưa em đi, em thấy được sẽ hiểu." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Hàn Mộc Tử: "..."
Sau khi Dạ Mạc Thâm đi, một mình Hàn Mộc Tử ngồi yên trong phòng hồi tưởng đến những lời mà anh nói trước khi đi.
Người quen cũ, sau khi biết được sẽ rất thất vọng.
Là ai?
Phút chốc, trong đầu cô hiện lên bóng dáng của một người, thế nhưng cô liền phản ứng kịp vội vàng dùng sức lắc đầu.
Không, trước khi cô nhìn thấy người đó là ai, cô không thể suy nghĩ lung tung rồi quy tội cho người khác.
Vì muốn đè suy nghĩ lung tung trong đầu xuống, Hàn Mộc Tử trực tiếp đứng dậy đến phòng tắm rửa mặt.
Mở vòi hoa sen, mặc cho nước nóng cọ rửa thân thể của mình, nhiệt độ lên cao, tâm trạng của Hàn Mộc Tử cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngày hôm sau.
Dạ Mạc Thâm đến đón Hàn Mộc Tử ra ngoài.
Thời điểm bước vào thang máy, Hàn Mộc Tử lạnh giọng mở miệng: "Hôm nay sau khi gặp người kia, anh không cần phải đi theo em đâu, ai cũng bận rộn công việc đi."
Dạ Mạc Thâm liếc cô một cái, cười nhẹ: "Người phụ nữ vô tình, lợi dụng xong liền ném anh đi?"
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô có chút căm tức nhìn anh: "Không phải đã nói cho em thời gian một tháng sao?"
"Anh nói cho em một tháng bao giờ?"
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, nụ cười trên môi mang theo vài phần tà mị: "Anh tình nguyện cho em thời gian và không gian để cân nhắc, nhưng... Cũng không đại biểu chúng ta không thể gặp mặt nha."
Cho nên anh vẫn muốn gặp mình?
Vậy lời nói hôm qua của bọn họ thì tính là gì?
Hàn Mộc Tử biết người này vô sỉ, sẽ không ra bài theo lẽ thường, cô nhắm mắt lại: "Bây giờ em gặp anh trong lòng sẽ rất loạn, nếu như ngày nào cũng gặp mặt, làm sao em có thể cân nhắc được?"
"Ý của em là, mấy ngày gặp một lần?"
"Mấy ngày gặp một lần?"
Cô vẫn còn bất mãn nhíu mày lại, lần này Dạ Mạc Thâm không thoải mái, cắn răng nghiến lợi đè cô lên cửa thang máy: "Anh đồng ý cho em thời gian một tháng, nhưng cũng không thể ngày ngày không thấy mặt chứ? Mấy ngày đã là ranh giới cuối cùng của anh rồi."
Nghĩ nghĩ, Hàn Mộc Tử cảm thấy mấy ngày gặp một lần, cũng có thể trải qua mấy ngày tốt đẹp.
Trong lòng cô xoắn xuýt một hồi mới nhẹ gật đầu. "Kia... Được thôi, em biết rồi."
Thấy cô đồng ý, lúc này Dạ Mạc Thâm mới thỏa mãn nhếch môi, cúi đầu mút lấy môi của cô. "Ngoan"
Hàn Mộc Tử đẩy anh ra, tức giận đi qua một bên.
Dạ Mạc Thâm âu yếm thành công, trong lòng vô cùng thỏa mãn, làm sao lại nghĩ là cô tức giận, chỉ nghĩ là cô thẹn thùng.
Dù sao qua một tháng nữa, hai mẹ con cô sẽ sống chung một chỗ với mình, đến lúc con của cô chính là con của anh.
Sau khi lên xe, chiếc xe chuyển bánh đi về phía trước, Hàn Mộc Tử lôi kéo cổ áo của mình, sau đó dựa vào ghế sau nhắm mắt lại.
Lúc gặp đèn đỏ, Dạ Mạc Thâm thừa dịp dừng xe nhìn cô.
Thấy cô ngủ thiếp đi, đồng thời hô hấp đều đặn, tay của anh vô thức nâng lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên má của cô một chút.
Sau khi gặp lại, từ lúc vừa mới bắt đầu ở cùng mình cô đều rất mất tự nhiên đến trạng thái không phòng bị gì ngủ thiếp đi như bây giờ, quả thật rất hiếm thấy.
Cứ phát triển theo đà này, hẳn là rất nhanh anh có thể tái hợp với cô.
Đôi mắt thâm trầm của Dạ Mạc
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất