*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*
Đầu bên kia điện thoại im lặng, Lâm Hứa Chính cười nhẹ: "Làm sao, nói trúng tim đen của cậu rồi? Không có gì để nói nữa?"
Sau một lúc im lặng, cuối cùng bên kia cũng khôi phục giọng nói lạnh lùng.
"Cô ấy là bạn của em gái tôi."
"Ö?"
Lâm Hửa Chính cười tủm tỉm: "Hóa ra là bạn của em gái cưng của cậu, vậy thì cậu là trâu già gặm cỏ non rồi? Cũng phải, tôi thấy tuổi tác của cô ấy rất nhỏ, trẻ trung hoạt bát, rất hợp với lão già như cậu."
Lâm Hứa Chính giả vờ không hiểu ý của anh
ta.
Theo những gì anh ta biết về Hàn Thanh thì ý của anh ta là người kia chỉ là bạn của em gái, anh ta ra mặt chỉ vì Tiểu Nhan là bạn của em gái mà thôi.
Nhưng Lâm Hứa Chính là ai chứ, làm sao có thể tin lời của anh ta?
Trực tiếp tự hiểu sai ý của anh ta. Dù sao thì anh ta cũng không thể làm gì được
mình.
Quả nhiên bên kia thở dài một hơi, đến giải thích cũng lười, chỉ nói: "Cậu muốn hiểu thế nào thì hiểu, cuộc họp sắp bắt đầu rồi."
Lâm Hứa Chính: "Đi đi, nhớ rằng cậu nợ tôi một ân tình."
Lâm Hửa Chính nói xong cúp điện thoại, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Giống như người vừa nói đùa với Hàn Thanh lúc nãy không phải là con người bình thường của anh ta.
Vợ đã mất nhiều năm, từ lâu anh ta đã có thể tự do quản lý cảm xúc của mình, cho dù trong lòng cảm thấy chua xót nhưng ngoài mặt vẫn có thể nói cười.
Dù nụ cười ấy không bao giờ chạm đến đáy mắt với trong tim, nhưng có gì quan trọng chứ?
Trên đời này, người duy nhất hiểu được nỗi đau lòng và biết cách yêu anh ta đã chết...
Anh ta đã... mất cô ấy mãi mãi.
Lâm Hửa Chính nhắm mắt lại, trên đôi môi nhợt nhạt một hiện lên một nụ cười nhẹ.
Hàn Mộc Tử hơi ngạc nhiên khi nhận được tin Tiểu Nhan muốn mở một nhà hàng, nhưng sau đó sự ngạc nhiên này lại chuyển thành niềm vui.
"Khi nào thì khai trương? Đến lúc đó tớ sẽ dẫn Mạc Thâm đến chúc mừng cậu."
Nghe thấy cậu Dạ sẽ tới, Tiểu Nhan hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Hay là cậu tự tới đi. Lúc đó tớ sẽ qua đón cậu. Hào quang của cậu Dạ quá mạnh, tớ sợ cửa hàng của mình nhỏ quá không chịu nổi."
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử vô thức liếc nhìn về phía phòng tắm, Dạ Mạc Thâm đang tắm trong đó.
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng thường ngày và khí chất mạnh mẽ của Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử không nhịn được cười.
"Yên tâm, đến lúc đó nếu anh ấy dám hù dọa người khác thì tớ chắc chắn không đồng ý. "Hài, Mộc Tử... cậu muốn đưa anh ấy tới thật
sao?"
"Tất nhiên, cửa hàng mới mở, càng nhiều người càng vui."
Chu Tiểu Nhan nhất thời không biết nên nói cái gì, cô quay đầu liếc nhìn ba Chu trong phòng bệnh, nếu hôm cửa hàng khai trương mà Dạ Mạc Thâm tới thật.
Không biết ba cô ấy sẽ có biểu cảm như thế
nào?
Là vui vẻ hay là bất ngờ?
Chu Tiểu Nhan bỗng nhiên cảm thấy hơi to mò, không chừng là vui vẻ.
"Được, vậy đến lúc đó cậu cứ đến cùng anh ấy. Mà này, Mộc Tử, cậu sẽ không trách tớ chứ?"
"Há?"
Hàn Mộc Tử nghe vậy thì cảm thấy hơi kỳ lạ:
"Trách cậu cái gì?”
"Đã lâu rồi tớ không liên lạc với cậu, bây giờ... còn không quay lại giúp cậu, lại còn tự mở cửa hàng... tớ đúng là..."
Nụ cười trên mặt Hàn Mộc Tử nhạt đi, giọng nói hơi gắt gỏng.
"Cậu nói những thứ này là không coi tớ làm
bạn bè nữa phải không?" "Mộc Tử, sao cậu lại nghĩ như vậy, sao tớ lại có thể không coi cậu là bạn được, cậu đừng hiểu
lầm, tớ không có ý đó..." Tiểu Nhan nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng điệu của Hàn Mộc Tử, cô ấy bỗng trở nên lo
lắng, cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng,
giống như sắp khóc đến nơi.
"Được rồi, cậu đừng lo lắng như vậy. Tớ không có ý trách cậu. Tớ chỉ nghĩ rằng nếu cậu coi tớ như một người bạn thì cậu không nên nhượng bộ. Cậu muốn làm gì do cậu quyết định, tớ không thể can thiệp, với lại tớ không có quyền đổ lỗi cho cậu, hiểu không?
Tiểu Nhan: "Mộc Tử, tớ...
"Tớ tức giận vì cảm thấy có lỗi với cậu, nhưng mà người mắc nợ là tớ mới đúng, những năm qua... nếu không có cậu ở bên cạnh, e rằng tớ sẽ không thể có được ngày hôm nay!"
"Không không không.” Tiểu Nhan lắc đầu nguầy nguậy: “Chính cậu mới là người tạo nên cậu của ngày hôm nay. Nếu không ở cạnh cậu, chắc tớ không thể kiếm được nhiều tiền như vậy...
Nếu không kiếm được số tiền này thì làm sao cô ấy có thể mở cửa hàng chứ? Vì vậy xét đến cùng, Tiểu Nhan rất biết ơn Hàn Mộc Tử: "Cậu có ngốc không đấy? Số tiền cậu kiếm được tỉ lệ thuận với năng lực của cậu, tất cả đều là của cậu, không liên quan gì đến tớ hết. Tiểu Nhan, chúng ta là bạn và cũng là chị em tốt của nhau. Mối quan hệ giữa chúng ta có đi có lại, ở trước mặt tớ cậu đừng nghĩ rằng mình thấp kém hơn.
"Mộc Tử..."
"Nếu cậu vẫn cứ tỏ ra rằng bản thân thấp kém hơn thì e rằng tớ không thể làm bạn với cậu nữa."
Chu Tiểu Nhan nghe vậy lập tức lo lắng: "Đừng mà Mộc Tử, tớ sẽ không như vậy nữa." "Vậy thì được."
"Ừ, nói xong rồi."
Cả hai cuối cùng cũng đã trở lại như bình thường, bắt đầu cười cười nói nói.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Mộc Tử để điện thoại trên bàn ở đầu giường. Dạ Mạc Thâm tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra thấy hàng động của cô liền dừng lại động tác lau tóc.
"Điện thoại của Đậu Nhỏ à?"
Nghe vậy, động tác trên tay Hàn Mộc Tử dừng lại, sau đó lắc đầu: "Không phải Đậu Nhỏ mà là Tiểu Nhan."
Vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm có vẻ hơi sững sờ, một lúc sau anh mới trở lại dáng vẻ bình tĩnh.
"Thì ra là cô ấy!"
"Biểu cảm của anh là thế nào, lâu như vậy mới nhớ ra.” Hàn Mộc Tử khó chịu, thảo nào Tiểu Nhan nói một mình cô đi là được rồi, Dạ Mạc Thâm đã quên mất người ta thật rồi.
Dạ Mạc Thâm mím môi mỏng, miễn cưỡng vươn tay sờ mũi, việc quên mất người ta đúng là rất xấu hổ.
Mà người này lại còn là người mà Mộc Tử coi
trọng.
Nhưng Dạ Mạc Thâm không cố ý. Chỉ là ký ức của anh lúc nào cũng mập mờ, những mảnh vỡ kia giống như đang chơi trốn tìm, chui ra chui vào. chỉ có Dạ Mạc Thâm mới biết trí nhớ của mình đã hơi sai và loạn rồi.
Bởi vì không thể hoàn toàn nhớ ra hết mọi chuyện, anh không thể biết được cái nào xảy ra trước, cái nào xảy ra sau.
Anh không quên rằng Tiểu Nhan và Mộc Tử là bạn thân. Nhưng anh đã quên mất những người không tiếp xúc nhiều với mình.
Chỉ có Mạnh Tuyết U là được anh nhớ rõ.
Anh nhớ rõ cô ta, không phải vì cái gì khác mà là vì cô ta đã làm những chuyện không thể tha thứ với Mộc Tử và bản thân anh.
Dạ Mạc Thâm nhớ ra một số chuyện, cộng thêm thông tin mà Tiêu Túc cung cấp cho, anh đã biết Mạnh Tuyết U là người như thế nào.
"Chưa quên." Dạ Mạc Thâm bước đến bên giường, cúi người đến gần Hàn Mộc Tử: “Anh nhớ rất rõ mọi chuyện về em, nhưng anh và cô ấy không tiếp xúc nhiều với nhau nên cũng không để tâm. Sao vậy, Bà Dạ muốn anh trở nên thân thiết với bạn thân của mình sao?
Hàn Mộc Tử trợn to mắt cảnh cáo anh.
"Việc nào ra việc nấy, anh có thân thiết với cô ấy hay không thì liên quan gì đến chuyện anh quên
mất cô ấy?"
Dạ Mạc Thâm bất lực cong môi, nhéo cằm