CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trên lầu hai yên tĩnh của nhà hàng, Tống An đứng dậy bưng một bát canh đưa cho Hàn Mộc Tử: "Súp ở đây rất ngon. Trước khi đi Quảng Ninh, dì thích đến đây, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi Mạc Thâm qua, nhưng kể từ khi dì đến thành phố Quảng Ninh, dì cũng không có cơ hội uống canh ở đây. Hôm nay cũng là nhờ phúc của cháu, dì mới có cơ hội quay lại đây."

Bà ấy đưa bát canh qua, Hàn Mộc Tử nhanh chóng đứng dậy duỗi hai tay ra đón

"Cảm ơn dì Tống."

Tống An khẽ cười: "Cháu không cần khách sáo như vậy. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Năm năm qua cháu đã ở đâu? Sống như thế nào? Như thế nào đều không có tin tức của cháu?"

Hàn Mộc Tử bưng canh ngồi xuống đối diện, cầm thìa múc canh, trả lời từng câu hỏi của Tống An.

"Dì Tống, năm năm này cháu đều ở nước ngoài học thiết kế "

“Học thiết kế?” Tống An sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Là một ngành rất tốt. Xem ra, cháu đã thực sự thay đổi nhiều rồi”.

Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử chỉ có thể mỉm cười, cũng không biết đáp lại như thế nào.

Thật ra cô đã sớm dự đoán được Tống An sẽ hẹn mình dùng bữa, bữa cơm này thực sự không thể thiếu được, cho nên khi Tống An gọi điện thoại cho cô, Hàn Mộc Tử trực tiếp bắt máy không chút do dự.

"Thẩm Kiều... Một cái tên quen thuộc bật thốt lên từ miệng Tống An, quen mà cũng rất lạ, trong chốc lát, Hàn Mộc Tử cảm giác được Tổng An đang gọi người khác.

Thẩm Kiều, cái tên này...

Đã được một thời gian dài.

Tống An thốt ra cái tên này rõ ràng lúc sau cũng đã nhận ra không ổn lại cười: "Lúc ở phòng bệnh nghe Mạc Thâm gọi cháu là Mộc Tử? Thẩm Kiều, cháu đã đổi tên rồi sao?"

Hàn Mộc Tử gật gật đầu, thành thật mà đáp lại: "Thẩm Kiều là tên trước đây của cháu, hiện tại cháu họ Hàn, tên là Mộc Tử, nếu dì Tổng không ngại, có thể gọi cháu là Mộc Tử."

"Hàn? Cháu cùng với nhà họ Hàn là..."

"Hàn Thanh là anh trai của cháu."

Nghe được tin tức này, Tống An có chút giật mình, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô.

Năm đó bà ấy điều tra lai lịch của cô gái này, lúc đó cô là con gái nhà họ Thẩm, bây giờ làm sao có thể trở thành người của nhà họ Hàn? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình?

Nhưng mà, chuyện này cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng.

Nghĩ đến đây, Tống An liền gật đầu: "Thì ra là thế, bảo sao không có tin tức gì của cháu, hóa ra là đã đổi tên họ rồi. Đúng rồi, mấy năm nay cháu sống thế nào? Nhìn dáng vẻ của cháu, hẳn là không sao chứ?"

Hàn Mộc Tử ngại ngùng cười cười: "Vâng, cũng không tệ."

Khi nghe thấy cô nói những lời này, nụ cười trên mặt Tống An cuối cùng cũng tắt ngấm.

"Kỳ thật, cháu không cần nói, dì cũng biết cháu sống cũng không tệ lắm, hiện tại so với trước kia rất khác. Nhưng mà... Năm năm này, cháu biết không? Có thể nói mỗi ngày Mạc Thâm đều giống như người mất hồn"

Nụ cười trên mặt Hàn Mộc Tử không thể duy trì được nữa, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Tống An, biểu tình vô cùng bình tĩnh.

"Dì là dì nhỏ của nó nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy nó như thế này, chính là sống không có tình yêu. Đối với Mạc Thâm mà nói, ngoại trừ chuyện của mẹ nó ra, dì cũng chưa từng thấy nó để ý tới ai, ngay cả dì là dì nhỏ của nó mà nói cũng chưa từng được như vậy."

Hàn Mộc Tử: "..."

"Cháu nên hiểu được ý tứ của dì." Hàn Mộc Tử: "Dì Tổng có thể nói rõ ràng hơn một chút không?"

"Được, vậy dì nói thẳng, cháu cùng với Mạc Thâm gặp nhau khi nào?"

Hàn Mộc Tử nhướng mi, nhìn Tổng An ở đối diện. Cô đặt chiếc thìa trên tay xuống, sau đó lần lượt kể cho Tổng An nghe những chuyện trong nhà hàng ngày hôm đó.

Ban đầu sắc mặt bà ấy không có gì thay đổi, nhưng cuối cùng không nghe nổi nữa, bất lực nói: "Mạc Thâm này sao có thể trở nên vô liêm sỉ như vậy? Như thế nào dì cũng không biết hiện tại nó biến thành cái dạng này... Thật là..."

Bà ấy nói như vậy chính là công khai mắng cháu trai mình là người không biết xấu hổ, về điểm này Hàn Mộc Tử có chút bội phục.

"Cho nên, Mạc Thâm một mực ép cháu gặp mặt nó, sau đó hai người dây dưa không dứt, đúng không?"

Hàn Mộc Tử gật gật đầu: "Cứ xem như vậy đi."

"Cho nên, hiện tại cháu không thích nó nữa, căn bản là không muốn nhìn thấy nó, cũng không muốn lại cùng nó dây dưa, phải không?"

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Tổng An ở phía đối diện.

Ánh mắt có chút mơ hồ. “Do dự?” Tống An khẽ cười.

Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt: "Dì Tổng nói đùa, từ lâu cháu đã không còn ý nghĩ đó nữa rồi. Chẳng qua là bây giờ anh ấy là khách hàng của cháu, hơn nữa lại thay cháu bị thương, cho nên cháu mới vì có trách nhiệm mới phải chăm sóc anh ấy mà thôi."

“Vậy sau khi nó khỏe lại thì sao?” Tống An lại hỏi.

"Sau khi vết thương lành, cháu tự nhiên sẽ rời đi, sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt anh ấy nữa."

"Còn quan hệ khách hàng của hai đứa thì sao? Nếu nó tiếp tục tìm kiếm cháu thì sao? Cháu muốn tránh đi như thế nào?" Tống An hỏi hết câu này đến câu khác, khiến Hàn Mộc Tử không biết trả lời câu nào trước.

Cô ngừng lại, không trả lời câu hỏi của Tống An mà nhìn chằm chằm vào bà ấy: “Dì Tổng có chuyện gì không ngại thì cứ trực tiếp nói thẳng”

Đôi môi đỏ mọng của Tổng An cong lên: “Cháu thực sự là một cô gái thông minh, nói thật ra, năm năm trước dì rất thích cháu, mặc dù lúc ấy Mạc Thâm đã nói qua vấn đề ly hôn, nhưng dì nghĩ cháu là một người phụ nữ tốt, chỉ cần có thể vượt qua khó khăn, như vậy hai đứa ở cùng một chỗ dì có thể cảm thấy đây là một chuyện tốt. Nhưng mà hiện tại... dì lại cảm thấy hai đứa không còn hợp nữa."

Hàn Mộc Tử không có trả lời, trên mặt cũng không có biểu tình.

Tống An vừa tiếp tục nói vừa quan sát: "Ngoại hình của cháu quá khác với tính cách. Nhìn thì yếu ớt, nhưng tính cách lại rất mạnh mẽ, mà Mạc Thâm cũng không phải loại người có thể dễ dàng cúi đầu. Hai đứa ở bên nhau, chính là có thể tổn thương nhau."

"Lời phân tích của dì rất đúng. Cháu đương nhiên biết chuyện này, cho nên cháu mới chọn cách rời đi.” Hàn Mộc Tử gật đầu đồng ý.



Bình luận

Truyện đang đọc