CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

“Được” Giang Tiểu Bạch và Lương Nha Hòa sớm đã quen thuộc nhau như vậy rồi, vì vậy không có cảm thấy có gì không ổn, còn lấy menu trước mặt cô rồi mở ra xem.

“Cháu muốn ăn cái này, hình như cái này không ngon, vì vậy vẫn đừng đưa lên đi, còn có cái này cái này…

Ngón tay trắng trẻo của Giang Tiểu Bạch nhanh chóng lướt trên menu, Lương Nha Hòa ngồi bên cạnh cười sủng nịnh mà nhìn.

Đỗ Tiêu Vũ và Giang Ngạn Kha thấy một màn như vậy, không khỏi lén nhìn nhau một cái.

Làm sao mà cảm giác con gái nhà mình cứ hưởng thụ như lẽ đương nhiên vậy? Chẳng lẽ cô đã hoàn toàn quen với ba mẹ Tiêu Thúc rồi à? Hay là nói, ba mẹ của Tiêu Túc thực sự xem Tiểu Bạch là bảo bối mà cưng chiều rồi sao?

“Chắc bà không biết nhỉ bà thông gia, hồi nhỏ tôi đã muốn có một đứa con gái, kết qua lại sinh ra một đứa con trai, tôi vô cùng ghét bỏ. Cô nhóc này ấy, dễ thương đáng yêu, thơm ngào ngạt, ôm vào trong lòng cảm giác khác hoàn toàn. Tiểu Bạch lại xinh đẹp như vậy, tôi vừa nhìn là thấy thích rồi”

Nói xong mấy lời như vậy, Đỗ Tiêu Vũ cũng xem như là đã nhìn ra được, chắc là Lương Nha Hòa đã xem Tiểu Bạch là con gái mà cưng chiều rồi.

Chuyện như thế này hình như không phải là lần đầu, bởi vì Giang Tiểu Bạch hoàn toàn không hề xấu hổ gì, rất tự nhiên, vì vậy có thể xác định bọn họ không phải là vì phụ huynh hai bên gặp nhau mà diễn kịch, mà thực sự là đối tốt với Tiểu Bạch.

Mọi người đều quan tâm Tiểu Bạch, Tiêu Túc ngồi bên cạnh hoàn toàn bị hắt hủi.

Thậm chí sau khi gọi đồ ăn xong, cũng không thèm hỏi là Tiêu Túc muốn ăn cái gì, liền đưa cho người phục vụ.

Lúc Giang Tiểu Bạch quan sát sắc mặt của Tiêu Túc, phát hiện cậu ta lại không vì thế mà cảm thấy tức giận hoặc mất kiên nhẫn gì, chắc rằng cậu ta thực sự là một tên đầu gõ, hoặc là không quan tâm gì cả.

Nhưng mà nếu như là Tiêu Túc, thì chắc là khả năng đầu cao hơn.

Đợi sau khi đưa đồ ăn lên, quả nhiên Lương Nha Hòa chỉ chăm sóc cho Tiểu Bạch, Đỗ Tiêu Vũ ngồi một bên không hề có chút cơ hội nào, rất nhanh trong bát của Tiểu Bạch đã bị chất thành một ngọn núi nhỏ.

Mà Tiêu Túc vẫn không có ai thèm hỏi han đến.

Đỗ Tiêu Vũ nhân dịp này đánh giá cậu nhóc này vài lần, vừa nghĩ đến tên nhóc này đã ngủ với đưa con gái mình tự tay nuôi, tức giận đến răng ngứa ngáy.

Nhưng mà nghĩ lại, nuôi con gái lớn rồi thì cũng phải đem đi gả, cũng không thể ôm hận như vậy được, nhưng mà khẳng định sẽ không đưa con gái cho cậu ta đơn giản như vậy.

Sau khi đã cơm rượu no nê, liền là lúc nói chuyện phiếm.

Đỗ Tiêu Vũ bắt đầu truy hỏi Tiêu Túc.



Bà định hỏi rõ tình hình của Tiêu Túc, ai biết được bà ấy vừa mở miệng ra nói một câu, Tiêu Túc còn chưa kịp trả lời lại, Lương Nha Hòa ngồi bên cạnh đã lấy ra một tập tài liệu, đặt trước mặt Đỗ Tiêu Vũ.

“Bà thông gia à, đây là bản lý lịch của Tiêu Túc nhà chúng tôi, từ nhỏ đến lớp không kể là chuyện xấu hay tốt tôi đều ghi vào hết rồi đấy, bà cứ xem đi ha”

Đỗ Tiêu Vũ nhận lấy bản lý lịch trong tay bà ấy, lướt mắt qua vài cái.

“Bản lý lịch?”

Sao lúc hai bên ba mẹ gặp nhau lại đưa thứ này ra chứ? Chẳng lẽ thứ này không phải là lúc nhận lời mới dùng sao?

Hiểu nhiên Tiêu Túc cũng không hề nghĩ đến Lương Nha Hòa lại chuẩn bị đồ này, trong chốc lát mặt liền biến đen.

“Mẹ, me chuẩn bị cái đó làm gì?”

Lương Nha Hòa không vừa lòng mà trừng mắt nhìn cậu ta, giọng điện hung hăng mà nói: ‘Để làm gì á? Con lấy con gái như hoa như ngọc của người ta vê nhà, chắc chắn phải trần thuật toàn bộ quá khứ của mình chứ, bằng không thì làm sao bà thông gia hiểu được con là một người tốt hay là một thằng khốn cơ chứ?”

“Ồ, còn có còn có” Lương Nha Hòa còn lấy ra sổ ngân hàng của nhà mình, cười híp mắt mà nói: ‘Bà thông gia, đây là bất động sản của nhà họ Tiêu, còn có cả sổ ngân hàng”

Bàn tay Đỗ Tiêu Vũ đam cầm bản lý lịch có hơi run rẩy, lần này không dám nhận lấy mấy thứ này, chỉ nói: “Cái này, cái này không cần xem đâu?”

“Phải xem chứ, sau này Tiểu Bạch gả cho Tiêu Túc, vậy thì chúng ta là người một nhà rồi, người một nhà thì không nói hai nhà. Huống hồ giờ lấy chồng đều phải lấy chồng cho tốt, mặc dù nhà họ Tiêu chúng tôi không tính là đặc biệt có tiền, nhưng mà để chiều Tiểu Bạch thì không có vấn đề gì!”

Lương Nha hòa không hề có chút dè chừng nào, Đỗ Tiêu Vũ cúng không dám tùy tiện xem.

Dù sao những thứ này cũng là đồ riêng tư, nhưng mà mẹ của Tiêu Túc lại dám lấy ra đây, có thể thấy được thành ý.

“Bà thông gia, bà nhìn qua chút đi.”

Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy xấu hổ, vội nói: “Bác à, bác cứ cất đồ này vào trước đi, dù sao những thứ này cũng là đồ riêng tư, hơn nữa nhà chúng cháu cũng không xem cái này đâu.”

Nghe thấy câu cuối cùng, Lương Nha Hòa mới ý thức được gì đó, bà ấy chỉ đành phải thu lại đồ, cười mà giải thích: “Đừng có hiểu lầm nhé, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là hai nhà nói chuyện kết hôn, tôi cảm thấy nên đưa đồ của nhà mình ra cho Tiểu Bạch xem, nếu như Tiểu Bạch không hài lòng, vậy thì có thể bảo Tiêu Túc tiếp tục cố gắng thêm”

Đỗ Tiêu Vũ cũng nhìn ra được, hôm nay hai vị phụ huynh này là muốn để cho hai người kết hôn, mặc dù bà ấy cảm thấy con người hai vị phụ huynh bên kia cũng không tồi, đơn giản nhiệt tình, không hề có bất cứ tâm cơ đề phòng gì.



Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu gặp nhau, kết hôn sẽ phải sống lâu dài với nhau, vì vậy vẫn cần phải quan sát tỉ mỉ thêm một đoạn thời gian nữa.

Vì vậy Đỗ Tiêu Vũ liền tìm một cái cớ để Tiểu Bạch đi vào nhà vệ sinh với bà ấy, Giảng Tiểu Bạch cũng đoán được ý của mẹ mình, vì vậy cũng đi theo bà ấy.

Vừa vào trong nhà vệ sinh, Đỗ Tiêu Vũ liền lay bả vai của Tiểu Bạch mà hỏi: “Chuyện gì thế hả? Sao lại ngủ với tên nhóc ranh kia rồi?”

Giang Tiểu Bạch đoán được bà có chuyện muốn hỏi mình, nhưng lại không đoán được là lại hỏi trắng ra như vậy, một câu liền dọa cho cô suýt chút nữa sặc nước bọt.

“Khụ khu…” Giang Tiểu Bạch ho thật lâu mới bình tĩnh lại, sau đó tốn rất nhiều sức lực mới tìm lại được giọng của mình: “Mẹ, mẹ nói cái gì đấy?”

Nghe thấy vậy, Đỗ Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước người mà nhìn cô.

“Con nói xem mẹ đang nói cái gì nào? Con nhóc chết tiệt này, vì không để mẹ ép xem mắt nữa mà tìm một người đóng giả bạn trai, mẹ thấy mấy đứa đối xử với nhau vẫn được, chờ các người đóng giả thành thật, nhưng mà cũng không cho con chà đạp bản thân”

Chà đạp?

Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo như nước, sạch sẽ như là nước suối.

“Bây giờ đã là thời đại nào rồi, làm gì có kiểu nói chà đạp bản thân nữa?

Không phải chỉ là ngủ với anh ấy thôi sao? Cũng không phải là chuyện gì to tát hết.”

Những lời này, tuyệt đối là do Giang Tiểu Bạch sợ mất thể diện mà nói.

“Con nói cái gì cơ?” Đỗ Tiêu Vũ trợn trừng mắt, nâng tay định đánh cô.

Giang Tiểu Bạch nhanh chóng ôm lấy tay bà: “Mẹ, đừng kích động, con sẽ nói lại cho mẹ một chút, mẹ cứ yên tâm đi, con tuyệt đối không chà đạp bản thân, con và anh ấy đều là độc thân. Nếu như mẹ cảm thấy con làm như vậy là chà đạp bản thân, vậy anh ấy thì sao? Vì vậy không có kiểu nói chà đạp thế, dù sao nếu như con bị chịu tổn hại, thì chắc chắn anh ấy cũng không kiếm được lợi ích gì”

“Con nhóc ngốc nghếch này, con còn cảm thấy con không tổn hại gì hả?

Con cho rằng mẹ con đang nói con cái gì hả? Mẹ là lo lắng lỡ như con mang thai rồi, đến lúc đó lại không định kết hôn, còn không muốn đứa bé nữa, tổn hại sức khỏe bao nhiêu con biết không hả?”

Nghe thấy hai chữ mang thai, khóe miệng Giang Tiểu Bạch không nhịn được mà giật giật: “Thì… cũng không thể có thai nhanh như vậy chứ?”

“Sao lại không thể được? Đã bao lâu con chưa đến ngày rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc