*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn bóng lưng Dạ Mạc Thiên ngày càng đi xa, cho đến khi biến mất ở chỗ ngoặt.
Thẩm Kiều mới thu hồi ánh mắt, cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lại nhìn mặt biển yên bình.
Tất cả những điều này đều là thật sao?
Sao cô lại có cảm giác không chân thực cho lắm?
Hai mươi phút sau, quả nhiên có người giúp việc mang bữa sáng tới.
Bữa sáng rất phong phú, có bánh mì nướng, sandwich, còn có hoa quả cho cô lựa chọn.
Người giúp việc vô cùng khách khí với cô, nhất mực cung kính, nhưng mà cũng rất tò mò, trong quá trình dọn đồ ăn ra vẫn luôn đánh giá cø.
Hai người đi xa rồi mới nhỏ giọng thảo luận.
“Cô nói người phụ nữ này có quan hệ gì với cậu Dạ? Tôi ở đây nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng thấy cậu Dạ mang phụ nữ ở lại đây lần nào.”
“Người phụ nữ đầu tiên cậu Dạ mang về biệt thự Hải Giang, chắc chắn không phải người bình thường, chúng ta nhất định phải phục vụ thật tốt, không thể làm cô ấy mất lòng.”
“Cũng không đến mức đấy chứ?
Cô ấy nhìn qua có vẻ rất ngoan hiền, không giống kiểu người sẽ làm khó chúng ta đâu.”
“Nhìn bề ngoài thì như thế thật, nhưng ai biết được cô ấy thực sự như thế nào? Nói chung lần tới chúng ta qua đó thì không nên nhìn ngó lung tung, không cần hỏi thì không nên hỏi nhiều.”
Một trong hai người nhắc nhở nhau một câu, dù sao vừa nãy cô ta cảm giác được Thẩm Kiều dùng ánh mắt nghỉ hoặc nhìn bọn họ, khả năng cao là không hài lòng với ánh mắt đánh giá của bọn họ.
“Tôi biết rồi, vậy chúng ta di nhanh lên, bữa trưa phải làm hết sức mình.”
Thẩm Kiều không có khẩu vị, chỉ ăn mấy miếng hoa quả.
Ăn xong, cô nằm trên ghế một lúc, nhưng được một lúc cô lại thấy buồn chán, định đứng dậy đi dạo xung quanh.
Cô vừa ngồi dậy đã có một người giúp việc đi tới hỏi: “Cô có cần gì không?”
Thầm Kiểu ngần người, từ lúc nào ở đây có thêm một người, cô lại không biết gì…
Cô sững sờ một lúc lâu mới lắc đầu: “Tôi không cần gì cả, tôi chỉ muốn đi loanh quanh một chút.”
“Vậy tôi dẫn đường cho cô nhé?
Tôi rất quen thuộc nơi đây, có thể giới thiệu với cô.” Người giúp việc cười híp mắt, đôi mắt cô ta cười thành hình trăng lưỡi liềm luôn rồi.
Thẩm Kiều định từ chối, tâm trạng cô không tốt lắm, vì say rượu nên bây giờ cô vẫn hơi nhức đầu, nhưng thấy đối phương nhiệt tình, đáng yêu như vậy, cô lại không muốn từ chối được nữa, đành phải gật đầu: “Được, vậy làm phiền cô rồi.”
“Không phiền, không phiền chút nào.” Người giúp việc khoát tay một cái, sau đó đi lên trước: “Mời cô đi theo tôi.”
Thẩm Kiều bước theo.
Lướt qua dãy hành lang, có thể nhìn thấy một cái sân rất rộng, trong sân có đủ loại hoa cỏ, mùi hương thơm ngát thoang thoảng từng đợt, Thẩm Kiều không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.
Người giúp việc vừa đi vừa nói với cô, Thẩm Kiều đi theo hồi lâu, đầu muốn choáng luôn rồi, bởi vì nơi này thực sự quá rộng lớn, chỉ phí xây “ dựng một khu phong cảnh đẹp như vậy chắc tốn không ít đâu nhỉ?
[ Thẩm Kiều đứng đờ người ra trước một tòa nhà.
“Sao vậy?”
Thẩm Kiều khôi phục lại trạng “ thái, cười nói: “Tôi đang nghĩ… ở đây một này phải mất bao nhiêu tiền.”
Nghe vậy, người giúp việc sửng sốt, sau đó không nhịn được mím môi cười trộm.
“Cô cười gì vậy?” Thẩm Kiểu không hiểu, nghỉ hoặc hỏi một câu.
Lúc này, người giúp việc kia mới giải thích: “Cô không biết sao? Đây là biệt thự được thiết kế phong cảnh riêng của cậu Dạ, ở đây không mất tiền.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Kiều trắng bệch, đây là biệt thự tư nhân của Dạ Mạc Thâm?
Cô còn đang nghĩ, ở đây một ngày phải tốn bao nhiêu tiền thuê.
Không ngờ…
Quả nhiên… đây chính là sự khác biệt giữa cô và anh sao? Anh có nhiều tiền đến mức cô không thể tưởng tượng nồi, còn cô mỗi ngày đều phải phát sầu vì miếng cơm manh áo, khi cô bị công ty cắt tiền lương, anh lại có nhiều tiền như vậy.
Cô thế này, sao có thể khiến Dạ Mạc Thâm đề mắt tới chứ?
Cô và Hàn Tuyết U không giống nhau.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu lông mày càng sâu hơn: “Kêu mấy người nữa đi tìm xung quanh đây, tìm được thì lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng! Tôi đi ngay lập tức.”
Sau khi cô ta rời đi, Dạ Mạc Thâm tự mình đầy xe lăn đi tìm xung quanh.
Thẩm Kiều thực ra không đi xa lắm, chỉ ngồi ngay tấm gỗ gần dấy, thả hai chân xuống nước, nhẹ nhàng đong đưa, hai tay chống về phía sau, không biết đang nghĩ gì.
Khi Dạ Mạc Thâm tìm thấy cô thì nhìn thấy cảnh này.
Lo lắng buông lỏng, Dạ Mạc Thâm quay xe lăn đi tới cạnh cô.
“Nghe người giúp việc nói sắc mặt em không tốt, có phải do tối qua uống quá nhiều rượu không, muốn tìm bác sĩ tới khám cho em một chút không?”
Thẩm Kiều không nói gì, thân thể không động đậy nữa, sau đó cô nhìn mặt biển, bình tĩnh nói: “Dạ Mạc Thâm, tại sao anh lại đưa tôi tới đây?”
Tại sao đưa cô tới đây?
Dạ Mạc Thâm chưa từng nghĩ tới điều này, chẳng qua khi muốn mang cô đi, cứ đi theo bản năng thôi, ngoài ra anh cũng không nghĩ gì nhiều.
“Sao vậy?”
“Nơi này rất đẹp, tôi rất thích.”
Thẩm Kiều nói ra từ tận đáy lòng.
“Thích sao?” Dạ Mạc Thâm nhíu mày, hôm qua anh làm nhiều việc như vậy cũng không có được một câu yêu thích của cô, bây giờ cô nói thích nơi này, tâm tình Dạ Mạc Thâm bỗng chốc tốt hơn rất nhiều, môi mỏng cong lên.
Nhưng mà ý cười của anh chưa duy trì được hai giây đã nghe thấy Thẩm Kiều nói: “Đúng vậy, rất thích, cũng giúp tôi nhìn rõ khoảng cách giữa anh và tôi.”
Nói tới đây, Thẩm Kiều đứng lên, quay đầu lại nhìn thằng vào mắt Dạ Mạc Thâm, giọng nói nhẹ nhàng như gió trời “Dạ Mạc Thâm, tới hôm nay tôi mới phát hiện, hóa ra từ trước đến nay, chúng ta đều không ở cùng một thế giới.”
“Em muốn nói điều gì?”