*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Tiêu Túc mãi vẫn chưa về.
Trong lòng Dạ Mạc Thâm có chút phỏng đoán, nhưng anh không chắc chắn, anh muốn gọi điện thoại cho Tiêu Túc để hỏi thăm tình huống nhưng lại lo lắng sẽ bị lộ tẩy, thế là anh lại đợi thêm năm phút nữa nhưng vẫn chưa thấy Tiêu Túc trở về.
Thế là Dạ Mạc Thâm cầm lấy chìa khóa xe đi ra khỏi phòng.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu. Đã sáu ngày anh chưa được gặp người phụ nữ của mình rồi.
Trong lòng anh sầu phát khổ, nhưng hiện thực tàn khốc, mấy ngày nay anh thử rất nhiều lần, cho dù anh ngây ngốc trong nước bao lâu, tinh thần bị một vết cắn to lớn, nhưng tất cả đều không có tác dụng gì.
Ngoài trừ nhìn thấy người trước kia sẽ có một chút kích thích, sau đó thì cứ trì trệ không phát triển, không có một chút xu thể khôi phục nào.
Nếu như có một chút tiến triển, dù chỉ là một chút nhỏ thôi thì Dạ Mạc Thâm cũng sẽ không gấp gáp như vậy.
Khi tới nơi, Kiệt Sâm nhìn thấy anh đi đến, sắc mặt hơi thay đổi một chút.
“Hôm nay cũng tiếp tục?”
Anh ấy cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu, đã mấy ngày liên tiếp, ngày nào Dạ Mạc Thâm cũng đến, sắc mặt càng ngày càng khó coi, Kiệt Sâm cho nghi ngờ anh sẽ xảy ra chuyện.
Thế nhưng ngoại hình của anh thuộc loại nhìn như vậy, ngoại trừ sắc mặt hơi kém một chút, những chỗ khác đều giống như là người bình thường.
Mà mỗi lần anh nói bắt đầu với anh ấy, trong đôi mắt kia hiện lên sự khát khao khôi phục trí nhớ mãnh liệt, khiến Kiệt Sâm không thể từ chối.
“Không”
Thế mà hôm nay, cuối cùng Kiệt Sâm cũng nghe thấy từ miệng Dạ Mạc Thâm nói ra điều gì đó khác, bình thường anh đều lạnh lùng, thản nhiên vứt xuống hai chữ: “tiếp tục.”
Sau đó Kiệt Sâm không làm gì được anh, chỉ có thể tiếp tục giúp anh.
Hôm nay cuối cùng anh cũng đã nói chữ “không”, Kiệt Sâm cho rằng anh đã nghĩ thông, nhất thời vui vẻ không chịu được: "Mạc Thâm, cuối cùng cậu cũng đã nghĩ thông suốt rồi, trước đó tôi đã nói rồi, bảo cậu thử một ngày rồi dừng mấy ngày, dù sao chỉ cần cơ thể và tinh thần của cậu không chịu đựng quá mức thì khả năng rủi ro sẽ giảm thiểu đến mức tối thiểu, ai ngờ cậu cứ khư khư cố chấp như vậy. Mỗi ngày tôi nhìn cậu đều cảm thấy hãi hùng, hiện giờ cậu có thể nghĩ thông suốt là việc tốt, như vậy, cậu...."
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, hiển nhiên là không có kiên nhẫn nghe anh ta nói nữa.
Anh lạnh lùng ngắt lời Kiệt Sâm.
“Có rảnh không?”
“Hả?” Kiệt Sâm bị ngắt lời, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh.
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại: “Tôi không chờ được từ từ khôi phục như vậy, cứ tiếp tục sẽ chỉ lãng phí thời gian.”
Kiệt Sâm: “Cho nên?”
Kiệt Sâm nhìn Dạ Mạc Thâm ở trước mắt, đột nhiên có một loại dự cảm bất thường.
Vừa rồi anh ta còn nghĩ là Dạ Mạc Thâm đã nghĩ thông suốt, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, nếu như hôm nay Dạ Mạc Thâm không có ý định tiếp tục, vậy thì đại khái anh sẽ không tới nơi này tìm anh ấy, thay vào đó sẽ trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.
Thế nhưng là anh vẫn tìm đến anh ấy, dựa theo sự hiểu biết của anh ấy, Kiệt Sâm cảm thấy lần này Dạ Mạc Thậm chắc chắn không phải chỉ đơn giản tới đây như vậy.
Nghĩ đến một vài suy nghĩ đáng sợ, Kiệt Sâm khẩn trương nuốt nước miếng một cái.
“Cậu sẽ không... Không phải là muốn?
Dạ Mạc Thâm nhìn bộ dạng sợ hãi của anh ấy, đôi môi mỏng nhếch lên: “Cậu rất thông minh, không hổ là bạn tốt trước đây của tôi.”
Kiệt Sâm: "..."
Đây là lần đầu tiên Kiệt Sâm nhìn tẩy nụ cười của Dạ Mạc Thâm kể từ khi anh bị mất trí nhớ đến giờ, mặc dù nó rất nhạt, nhưng dù sao cũng là cười nha, thế nhưng Kiệt Sâm không ngờ sẽ nhìn thấy anh cười dưới loại tình huống này.
liện tại anh ấy căn bản không cảm thấy nụ cười kia có chút gì gọi là thân thiện cả, ngược lại có cảm giác như bị rơi vào trong hầm băng, lạnh đến mức khiến người ta run sợ.
“Mạc Thâm, cậu nghe tôi nói.... Cái chuyện khôi phục trí nhớ này không phải muốn nhanh là được, nếu không sẽ bị phản tác dụng thì phải làm sao?”
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nhìn anh ấy. “Sáu ngày trước, cậu cũng nói như vậy."
Kiệt Sâm: ".... Một câu, khiến anh ấy không nói nổi gì nữa, một lúc lâu sau anh ấy mới chân thành nghiêm túc nói một câu: “Cậu nói không sai, lúc đó tớ quả thực đã nói như vậy. Nhưng ý nghĩ lần này của cậu khác với lúc trước, lần này tớ cũng nói thật với cậu, không mang theo chút thành phần khoa trương nào, cậu muốn tinh thần sụp đổ sao?”
Nói xong, Kiệt Sâm tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, không cho đối phương cơ hội thở dốc: "Cậu nhìn đi, gần đây sắc mặt của cậu như thế nào cậu tự rõ, nếu không thì việc gì cậu phải ngày ngày ở khách sạn không dám trở về gặp người ta, còn nữa, tôi sẽ phân tích cho cậu, nguyên nhân cậu làm như vậy không phải bởi vì người trong nhà sao? Nhưng nếu như lần này xảy ra chuyện, sau này cậu phải đối mặt với người trong nhà như thế nào?”
Dạ Mạc Thâm nhếch môi mỏng, không nói gì.
Kiệt Sâm cũng không biết là anh có nghe lọt không, vẻ mặt anh ấy lúc này rất ngưng trọng.
“Cậu trở về suy nghĩ thật kỹ càng, lời nói lần này của tôi không phải để hù dọa cậu, hơn nữa, nếu cậu thật sự muốn làm như vậy, tôi sẽ không giúp cậu.”
“Vậy sao?”
Kiệt Sâm trịnh trọng gật đầu.
“Không sai, cho nên tôi khuyên cậu nên trở về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này có gấp cũng không được.
Dạ Mạc Thâm cười nhạt: “Được, tôi tự mình làm.”
Nói xong, Dạ Mạc Thâm bình tĩnh mang theo chìa khóa xe rời đi trước biểu hiện kinh ngạc của Kiệt Sâm.
Anh bình tĩnh, thế nhưng Kiệt Sâm lại không thể bình tĩnh nổi, hôm nay Dạ Mạc Thâm một mình đến, cho nên Kiệt Sâm nói lời độc ác, nói mình sẽ không giúp anh.
Anh ấy nghĩ, chắc là Dạ Mạc Thâm sẽ không đi mạo hiểm.
Ai biết anh lại nói tự làm.
Vậy bây giờ anh muốn đi đâu? Kiệt Sâm lập tức cất bước đuổi theo, đi theo phía sau anh vội vàng nói: “Cậu vừa mới nói cái gì? Tự cậu làm? Cậu định đi đâu? Dạ Mạc Thâm, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có làm chuyện điên rồ, nhân gian này không đáng sao? Không phải cậu chỉ mất đi một đoạn trí nhớ thôi sao? Về phần cậu có cần thiết không?”