CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO



Mặc dù tư thể nện của cô ta nhìn có vẻ hung hãng lại mạnh, nhưng tài liệu là giấy nên rất nhẹ nên không ném đến trên người cô mà chỉ rớt xuống trên chân của cô.

Hàn Mộc Tử củi đầu nhìn thoáng qua trang giấy trong xấp tài liệu rơi trên đất kia.

Đó là tác phẩm thiết kế của cô bảo Tiểu Nhan chuyển cho Lâm Thanh Thanh.

Lúc ấy cô bỏ ra thời gian rất lâu, không ăn không uống để vẽ nên bản thiết kế đó.

Yên tĩnh nửa ngày, Hàn Mộc Tử cúi người xuống nhất phân tài liệu tác phẩm kia lên, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Cô Lâm có chỗ nào không hài lòng sao? Cô có thể nói ra, tôi cho người sửa lại?"

Nghe vậy, Lâm Thanh Thanh cười lạnh lùng: "Sửa sao? Thiết kế như vậy cô đem ra gạt tôi mà không thấy ngại à? Cho dù cô có sửa lại, thì có thể sửa thành cái dạng gì chứ?"

So với Lâm Thanh Thanh dáng vẻ dữ tợn, Hàn Mặc Tử bình tĩnh ung dung, cô mỉm cười, khẽ nói: “Cô Lâm muốn sửa thành cái dạng gì thì sẽ sửa thành cái dạng đó, như vậy không phải được rồi sao?"

Hai tay Lâm Thanh Thanh vòng ở trước ngực, giảm lên giày cao gót trên mặt tỏ ra khinh thường đi đến trước mặt Hàn Mộc Tử: "Dù sao loại người như cô đến đồ của người khác còn nhớ thương thì có thể thiết kế ra tác phẩm gì chứ, nói không chừng các tác phẩm của cô đều là hàng nhái cũng không chừng? Trang phục dù có thiết kế ra được tôi cũng không dám mặc, nếu không, lại mang tiếng xấu vào người Hàn Mặc Tử:

Sắc mặt của cô trong nháy mắt lạnh xuống, ngước mặt lên nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén.

Ảnh mát này khiến Lâm Thanh Thanh khẽ giật mình, đây lỏng dâng lên một tia sợ hãi. "Cô Lâm có biết không nhỉ, những lời cô vừa nói tôi có thể xem như lời phí bảng mà kiện cô?”

Lâm Thanh Thanh nhíu mày. “Phi bảng sao? Kiện tôi? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Chẳng lẽ cô không cướp đồ của người khác sao?"

Hàn Mộc Tử chắc chắn có ta vì Dạ Mạc Thâm nên mới đến đây, nhưng cái loại lời nói ngâm mỉa mai của cô ta khiến người khác cảm thấy rất khó chịu. Cô cất lại tác phẩm, cười với Lâm Thanh Thanh: "Vậy cô Lâm có thể nói rõ một chút cho tôi biết được không, tôi cướp đồ của ai vậy? Cướp cái gì vậy?”

Nghe vậy, Lâm Thanh Thanh nhất thời nghẹn lời, một chữ cũng không trả lời lại được. "Cô nói tôi cướp đồ của người khác, nhưng tôi nghĩ như thế nào cũng không rõ mình cướp đồ gì của người khác vậy. Có lẽ tôi phải nhờ cô Lâm đây giải đáp thắc mắc giúp tôi rồi.

Im lặng mấy giây, Lâm Thanh Thanh đột nhiên tức giận nói: “Hàn Mặc Tử, cô bớt ở đây mà đóng kịch đi! Cô dám nói cô không cướp đồ của tôi sao?”

Lâm Thanh Thanh càng tỏ ra tức giận, Hàn Mặc Tử lại càng ung dung bình thản. Ánh mắt cô nhìn sang Lâm Thanh Thanh như nhìn một kẻ nông cạn, giống như căn bản không đem lời nói của cô ta để trong lòng, cũng không lên tiếng phủ nhận chuyện này khiến cho Lâm

Thanh Thanh càng thêm điên tiết. “Tôi đã nói rồi, cô Lâm cảm thấy tôi cướp đồ của người khác vậy thì cô phải nói rõ ra để chúng ta cùng đối chứng, chứ việc chỉ cây dâu măng cây hòe này tôi cũng không chấp nhận được. Còn về phần tác phẩm thiết kế này, rõ ràng lúc trước cô Lâm khen không ngớt miệng, bây giờ lại vì một việc không đâu mà giận lây sang tôi, như vậy có phù hợp với thân phận của cô Lâm đây không?” "Bây giờ cô lấy thân phận ra để dọa tôi sao? Muốn uy hiếp tôi sao?" "Cô Lâm nói đùa rồi, ngài là khách hàng của công ty tôi, hơn nữa còn do Lâm Tỉnh Hóa giới thiệu đến đây, tôi đương nhiên sẽ tiếp đãi cô thật tốt rồi. Nhưng theo lý mà nói nên tôn trọng qua lại lớn nhau, nếu có Lâm có thắc mắc gì với tác phẩm của tôi thì cô có thể nói ra, chứ không nên vứt tác phẩm của tôi dưới đất như vậy, đây là một hành động không có tổ chất. Vả lại, cô Lâm nói tôi cướp đồ của người khác, thì nhờ cô nói thẳng thắng với tôi là tôi cướp đồ gì của khác mới được, nói ra để lý luận một chút. Cô nói nhẹ nhàng không nhanh không chậm, không kiêu ngạo cũng không tự ti, nhìn dáng vẻ rất có gia giáo.

Lâm Thanh Thanh vốn là con gái của một gia đình có địa vị, bình thường được giáo dục rất tốt, nhưng lần này cô ta thật sự rất tức giận mới có thể nổi giận như vậy, thất thổ thành như vậy.

Cô ta biết bản thân không nên biến thành dáng vẻ như thế, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Mộc Tử, thêm ảnh mắt hờ hững lạnh lùng toát lên vẻ thu hút của cô. Nghĩ đến đây có ta cần rằng nói. “Được, cô đã không cần mặt mũi như vậy, làm những chuyện xấu mặt còn không muốn thừa nhận vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết. Lúc trước khi xuất hiện là cô cố ý tiếp cận phải không, cô biết tôi và Dạ Mạc Thậm đã đi xem mắt nên cố ý làm như vậy phải không?”

Nghe vậy, đôi lông mày thanh tú của Hàn Mộc Tử khẽ nhíu lại: "Nếu như ngày đó tôi biết cô xem mắt, như vậy tôi ở gần đó chứ không gặp cô rồi. Mà cô Lâm này, lúc đó vốn chúng ta đã hẹn, cô có nói cho tôi biết trước có hẹn hò với Dạ Mạc Thâm, hay là tôi có năng lực biết trước sự việc sao?”

Sắc mặt Lâm Thanh Thanh khẽ biến đổi.

Tất nhiên cô ta không có với cô, ngày hôm đó cô ta vì đột nhiên đi xem mắt mà vui quá nên quên cuộc hẹn với Hàn Mộc Tử buổi chiều đến xem bản thiết kế. Nghĩ đến đây, cô ta căn môi dưới, cố gắng thanh minh cho bản thân: "Vậy thì sao? Coi như lúc đó cô không biết, nhưng sao sau đó cô luôn xuất hiện. Căn bản là cô có mưu đồ bất chính đối với anh ấy, bây giờ có được như ý rồi đấy. Tôi không ngờ cô là loại người như vậy, rõ ràng tôi là khách hàng của cô, bây giờ cô lại cướp luôn bạn trai của khách. "Bạn trai sao?” Hàn Mộc Tử lặp lại câu này, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Thanh đầy thâm ý.

Lâm Thanh Thanh bị ánh mắt soi xét này nhìn có chút chột dạ

Lúc cô ta đi xem mắt, thật ra anh không hề hài lòng chút nào với

Lâm Thanh Thanh. Nhưng Lâm Thanh Thanh cảm thấy người đàn ông như vậy mà theo đuổi được thì chắc chắn có ta sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Mà loại người giàu có làm tiền lại còn độc thân như Dạ Mạc Thâm làm sao cô ta lại không động tâm cho được?

Có thể nói hầu hết phụ nữ đều muốn trở thành một người đặc biệt nhất, Lâm Thanh Thanh cũng là một trong số những phụ nữ này.

Cô ta cảm thấy sức quyền rũ của bản thân rất lớn, nhưng... Da Mạc Thâm lại ôm một cô gái khác ở trong ngực tại buổi trình diễn thời trang, trên mặt anh đều là biểu cảm như muốn nói cho mọi người biết "Đây là người phụ nữ của tôi, không ai được phép động vào”

Rõ ràng người được anh ôm đáng ra phải là cô ta, nhưng lại bị người phụ nữ Hàn Mộc Tử này dành trước. “Cô Lâm, nếu như tôi nhớ không lầm, lúc trước cô nói cô và Dạ Mạc Thâm chỉ mới xem mắt chứ cũng không nói anh ấy là bạn trai của cô phải không?” "Vậy thì sao? Anh ấy là đối tượng hẹn hò của tôi, sớm muộn gì cũng là bạn trai của tôi. Nhưng có đang làm cái gì? Cô cướp anh ấy “Cô Lâm." Hàn Mộc Tử nghiêm túc nhìn chăm chăm cô ta "Cô là người trưởng thành rồi phải không? Tôi thấy có một số việc chắc không cần tôi phải dạy cho cô, nếu là thứ thuộc về cô thì không ai có thể cướp được. Vả lại anh ấy cũng không phải của cô, chỉ là đối tượng xem mặt của cô mà thôi. Cô nói tôi cướp anh ấy, là tôi chủ động nói chuyện với anh ta sao? Hay là tôi dụ dỗ anh ta? Lúc trước tôi không làm chuyện gì sai, sau này gặp lại là do cô Lâm chủ động mời tôi mà."

Nói đến đây, khỏe mỗi Hàn Mộc Tử khẽ nhếch lên lộ ra một tia mia mai. "Sợ là cô Lâm cho rằng anh ấy có hứng thủ đối với thiết kế của tôi nên mới kéo tôi vào chuyện này đấy chứ? Đáng tiếc, cô hiểu sai ý anh ấy rồi." Suy nghĩ trong lòng bị người ta bóc trần ra hết, Lâm Thanh Thanh không ngờ cô lại nhìn thấu hết suy nghĩ trong lòng cô ta như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn thật dep mät.

Bình luận

Truyện đang đọc