CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vết thương trên người đàn ông cũng là một cách khắc ghi.

Giang Tiểu Bạch thầm đoán không biết có phải vết sẹo này là vì cô gái kia không? Nếu như đúng là như vậy thì đúng là quá cầu huyết.

Cô rùng mình, trong người chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Cô vất vả chăm sóc anh ta nửa ngày trời, cuối cùng lại bị anh ta chiếm tiện nghi, chiếm tiện nghi coi như cũng bỏ qua đi nhưng lại còn coi cô là người phụ nữ khác nữa.

Đúng là vô cùng đáng ghét.

Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch không nhịn được giơ tay lên dùng lực giãn trán của Tiêu Túc ra.

Có lẽ là cô làm mạnh tay nên lông mày Tiêu Túc vừa mới giãn ra đã lập tức nhăn lại. “Hứ, tôi kéo trán anh ra như vậy là tôi có lòng tốt anh hiểu không?"

Giang Tiểu Bạch phát sầu, cô nhìn bàn tay mình không rút được ra, lẽ nào đêm nay cô lại phải ngồinhư thế này sao?

Nhưng sự thật đã chứng minh Giang Tiểu Bạch giống như cỏ đuôi chó, cho dù không ai quan tâm đến, tùy tiện vứt ở đây đó thì cũng sống ngon lành được.

Lúc đầu Giang Tiểu Bạch còn chán ghét nhưng về sau thì cô dựa và sô pha và cứ như thế ngủ đi, chỉ một lát sau là cô đã ngủ được.

Tiêu Túc cảm thấy cơ thể mình vô cùng tê mỏi, đầu đau đến như sắp vỡ ra. Tay của anh ta hình như đang nằm chặt thứ gì đó. Mi mắt của anh ta rất nặng, phải cố gắng hết sức Tiêu Túc mới mở được mắt ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh ta là một không gian xa lạ.

Nói là xa lạ nhưng hình như cũng có một chút quen mắt, hình như anh ta đã gặp nó ở đâu rồi.

Nhưng Tiêu Túc lại không nhớ ra đây là đâu, mi tâm của anh ta vô cùng đau nhức. Tiêu Túc muốn đưa tay lên xoa nhưng lại phát hiện ra tay mình hình như không động đậy được.

Tiêu Túc cau mày nhìn sang phía tay phải. Vừa nhìn Tiêu Túc đã ngày ra bất ngờ.

Một cô gái mặc đồ ngủ màu trắng đang ngồi trên nền nhà, dựa vào số pha, má gối lên đầu anh ta và ngủ rất ngon. Mái tóc mềm mại rối tung trên tay của anh ta, phảng phất mùi hương như có như không.

Khuôn mặt đỏ

Tiêu Túc lập tức nhở đến chuyện xảy ra lúc tối hôm qua.Lúc đó, anh ta ở quán rượu, rồi cô gái nhà văn viết thay này chạy tới bắt chuyện. Nhưng sau đó khi hai người không nói chuyện nữa, Tiêu Túc cảm thấy mình không chịu nổi nữa.

Anh ta cảm thấy khá hài lòng vì cuối cùng mình cũng đã say được.

Anh ta say giống như mong muốn của mình, còn những chuyện về sau thì hoàn toàn không có ấn tượng nữa. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Nhưng Tiêu Túc cũng không phải là ngốc, liên tưởng một lát thì cũng đoán được tình hình mọi chuyện xảy ra như thế nào.

Đương nhiên trong lòng anh ta tự biết, đối với sự tiếp cận của những cô gái khác, anh ta đương nhiên sẽ cảm thấy không vui. Vậy nên sau khi ý thức khôi phục, Tiêu Túc lập tức đẩy Giang Tiểu Bạch đang gối đầu trên cánh tay của mình ra.

Tiêu Túc vừa động đậy thì Giang Tiểu Bạch cũng tỉnh dậy. Cô mơ màng mở mắt ra, hai mắt vẫn còn thấy mơ hồ.

Bốn mắt nhìn nhau trong khoảng năm giây.

Tiêu Túc còn tưởng Giang Tiểu Bạch sẽ hét lên nhưng không ngờ cô cong môi nói: “Anh tỉnh rồi à?”

Tiêu Túc: “gh

Đây là phản ứng của một cô gái con nhà bình thường sao? Trước mắt anh ta là một quái thai sao? Thực tế chứng minh rằng nếu như Giang Tiểu Bạch sau khi ngủ đi mà sau đó phát hiện mình ở cách TiêuTúc gần như vậy thì có lẽ cô cũng giật mình hốt hoảng. Nhưng tối hôm qua cô mệt quá nên ngủ đi chứ ấn tượng về mọi chuyện vẫn còn rất rõ nét, làm sao cô có thể quên chuyện này được. “Dậy đi.” Giọng nói Tiêu Túc lạnh lùng, không chút cảm xúc cả. “?” Giang Tiểu Bạch nhìn Tiêu Túc một lát, anh ta nhìn cô như đang nhìn kẻ thù khiến cô vô cùng không thoải mái: “Anh có ý gì vậy?” “Cô gối đầu lên tay của tôi.” Tiêu Túc lạnh lùng nhắc nhở cô một câu.

Giang Tiểu Bạch: "

Cô ngày người ra nhưng cô cũng phản ứng lại rất nhanh. Cô đang định tức giận nhưng nhìn thấy Tiêu Túc đang nắm tay mình thì tiến gần lại: "Tôi gối đầu lên tay anh nên anh cảm thấy không vui?”

Nghe vậy, Tiêu Túc cau mày, anh ta không hiểu gì nên cứ nhìn cô chằm chằm. “Thế sao anh thử nói xem, anh nắm tay của tôi thì tôi có vui không?”

Nói xong Giang Tiểu Bạch nhấc tay của mình lên.

Tay cô bị Tiêu Túc nắm lấy suốt cả một đêm, mà lúc trong mơ anh ta còn nắm tay của cô rất chặt, tỉnh lại lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hề buông tay cô ra.

Lần này nhìn xuống thì cả mặt Tiêu Túc đen lại, đúng là anh ta đang nắm chặt tay của con gái nhà người ta không buông. Không những vậy lại còn nắm rất chặtTiêu Túc lập tức buông tay ra, kết quả nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Giang Tiểu Bạch có một vết nằm màu đỏ sậm.

Ánh mắt Tiêu Túc ngơ ngác, buổi tối hôm qua... “Anh nhìn thấy rõ chưa? Không phải là tôi muốn gối đầu lên tay anh mà là vì anh nắm tay tôi không buông, tôi lại không rút ra được nên mới ngồi đây ngủ suốt cả một đêm. Rõ ràng là lỗi của anh mà anh lại đến tìm tôi kêu phiền trước sao?” “Xin lỗi cô.” Sau khi nhận ra mình đã mạo phạm đến đối phương, Tiêu Túc lập tức xin lỗi, ánh mắt lạnh lùng kia cũng biến mất thay vào đó là vẻ mặt biết lỗi.

Sự thay đổi nhanh chóng như vậy khiến Giang Tiểu Bạch không lường trước được: “Anh xin lỗi cũng nhanh đấy nhỉ, nhưng điều tôi cần không phải là lời xin lỗi của anh. Anh kéo tay cô cả một đêm, bây giờ tay tôi đã sưng hết cả lên rồi, anh có thấy không?”

Đúng là như vậy, tay của cô bị anh ta siết chặt đến mức đỏ lên, Tiêu Túc không biết lúc trong mơ mình đã dùng lực lớn như thế nào.

Tóm lại là anh ta phải xin lỗi.

Bây giờ Giang Tiểu Bạch nói gì thì Tiêu Túc cũng không có lý do gì để phản bác.

Nhìn tay cô một lần nữa, Tiêu Túc đúng là không còn gì để nói, chỉ biết nói: “Chuyện này đúng là lỗi sai của tôi, cô muốn tôi bồi thường hay trừng phạt tôi thế nào?"

Bồi thường và trừng phạt?

Nếu như để cho Giang Tiểu Bạch lựa chọn thìđương nhiên cô sẽ chọn cái thứ nhất.

Vì cô cũng không hề có thích thú với việc trừng phạt người khác, vả lại trừng phạt người khác thì sẽ có lợi gì cho cô? Cô không cần chuyện đó.

Nhưng... nhìn bộ dạng cúi đầu chân thành nhận lỗi của Tiêu Túc cô lại thấy khác hoàn toàn so với trước đây.

Hoặc là

Tiêu Túc không hề chú ý đến ý nghĩ lươn lẹo vừa hiện lên trong đầu cô. Giang Tiểu Bạch bắt đầu đóng vai người tốt: “Thôi bỏ đi tôi cũng biết anh không phải cố ý, dù sao thì anh cũng đang thất tình. Sau khi anh uống say, không biết chuyện gì thì tôi cũng có thể hiểu được. Tôi rộng lượng như vậy nhất định không muốn so đo với anh. Nhưng... tối hôm qua tôi giúp anh coi như anh nợ tôi một ân tình đi.”

Nợ ân tình?

Tiêu Túc hơi cau mày, chuyện nợ ân tình có lẽ là chuyện rất nhiều người sợ hãi trong cuộc đời. Vì dù sao nợ tiền còn có thể trả tiền, nợ ân tình của người khác thì không biết đến bao giờ mới trả xong, thật sự khác có gái khiến người khác có gánh nặng tâm lý.

Nhưng... Tiêu Túc nhìn cô gái đang ngồi trên nền đất lạnh, trên tay lại còn bị siết đến đỏ lên một vết. Anh ta đã làm người ta bị thương đến như vậy thì không có lý do gì để từ chối. “Được, về sau nếu cô cần giúp đỡ thì cứ nói với

Nói xong, Tiêu Túc ngồi dậy, anh nhìn thấy trên tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc