“Nào, em xem thử xem có muốn ăn gì không?”
Lâm Hứa Chính vừa đưa thực đơn cho cô ta vừa nói: “Anh nhớ trước đây em thích nhất là món tráng miệng, gọi một phần nhé?”
“Không cần đâu.” Hứa Yến Uyển lắc đầu: “Bây giờ em không ăn đồ ngọt nữa.”
Quả thực, đồ ăn ngọt có thể khiến người ta nhẹ lòng hơn.
Nhưng nó cũng có rất nhiều chỗ xấu, rất dễ bị béo, gây ra bệnh tiểu đường, cũng không tốt cho chỉ số đường huyết. Trước đây Hứa Yến Uyển có thể không để ý đến điều này nhưng bởi vì mỗi lần cô ta đều ăn nhiều thì ba mẹ đều nhắc nhở cô ta, nhưng còn bây giờ thì sao? Cô ta không còn gì cả, cũng không có ai quan tâm tới cô ta nữa, không còn ai quan tâm buổi đêm tối đen cô ta đã ngủ hay chưa.
Không còn ai cả.
Cô ta chỉ có thể học cách tự chăm sóc bản thân, không thể làm thì sẽ cố gắng không làm.
Cuối cùng, Hứa Yến Uyển chỉ gọi một ly cafe đen.
Lâm Hứa Chính ngồi đối diện thấy cô chỉ chọn ly cafe đen thì bỗng nhiên không biết nói gì cho phải.
Thứ mình thích thì không động tới nữa, còn thứ không thích thì lại…
Thấy Hứa Yến Uyển như vậy, Lâm Hứa Chính có cảm giác đồng cảm mãnh liệt, lúc vợ anh ta mất, anh ta cũng từng trải qua một khoảng thời gian tuyệt vọng giống như Hứa Yến Uyển.
Không chỉ một khoảng thời gian, mà kể cả đến bây giờ, anh ta cũng không dám nói mình đã buông bỏ được.
Khi cafe được bưng lên, Hứa Yến Uyển nhấp mấy ngụm, vị đắng tỏa ra khắp đầu lưỡi và tràn ngập trong khoang miệng, dần dần trôi xuống, lan về đáy lòng.
Bản thân cô ta cũng không biết vị cay đắng này là từ cafe hay tâm trạng của chính cô ta.
Hứa Yến Uyển uống được gần một nửa mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hứa Chính.
“Nói đi, anh Lâm, đột nhiên anh gọi em ra đây là có chuyện gì muốn nói với em đúng không?”
Lâm Hứa Chính: “…”
Ôi, con bé này vẫn rất thông minh lanh lợi, anh ta chỉ gọi cô ta ra mà thôi mà cô ta cũng đoán được sao?
“Sao thế? Anh hẹn em gái mình ra không thể chỉ nói chuyện tán gẫu được sao? Cứ phải có chuyện gì cần nói mới hẹn em ra được hả?”
Hứa Yến Uyển mỉm cười thật khẽ: “Em cảm thấy không đơn giản như vậy, hôm ở công ty anh đã tỏ vẻ muốn nói lại thôi. Nhưng chắc anh có việc bận nên không đuổi theo em. Bây giờ mới qua mấy ngày mà anh Lâm lại đến tìm em, xác suất không có chuyện gì rất nhỏ”
“Được rồi, em vẫn thông minh y như trước kia.”
“Nói đi, anh Lâm muốn nói gì với em?”
“Cũng không phải chuyện gì to tát cả, khi còn bé ba chúng ta luôn ở bên nhau, trước đó em ra nước ngoài nên không có cơ hội, bây giờ em trở về rồi, nên anh muốn nhân dịp này gọi cả Hàn Thanh ra, ba chúng ta ngồi nói chuyện với nhau.”
Nghe anh ta nói vậy, Hứa Yến uyển nhíu đôi mày thanh tú lại, gọi cả Hàn Thanh ra?
“Yến Uyển, nếu như em đồng ý thì bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho Hàn Thanh, sau đó hẹn thời gian…”
“Không!”
Đúng lúc Lâm Hứa Chính chuẩn bị nói câu tiếp theo thì Hứa Yến Uyển nhanh chóng ngắt lời anh ta, từ chối đề nghị của anh ta.
“Bây giờ em đã biến thành như vậy rồi, đã không còn là Hứa Yến Uyển lúc trước nữa, lúc bé là lúc bé, bây giờ là bây giờ, không cần phải quay lại như trước đâu.”
Hứa Yến Uyển nói xong thì đứng dậy, đi nhanh ra khỏi cửa. Ánh mắt Lâm Hứa Chính trở nên lạnh lùng, nhanh chóng vụt dậy đuổi theo cô ta.
“Lâm Hứa Chính?”
Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô ta không ngờ anh ta lại ngăn cản mình: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn em gặp Hàn Thanh, muốn cho anh ấy biết chuyện em đi làm ở công ty anh ấy, đây mới là mục đích thực sự của anh, đúng chứ?”
Không thể không thừa nhận, Hứa Yến Uyển đã đoán trúng ý anh ta.
Quả thật Lâm Hứa Chính muốn nói cho Hàn Thanh biết chuyện này.
Hứa Yến Uyển nở một nụ cười đau lòng, ánh mắt thất vọng: “Không ngờ anh mở miệng xưng là anh trai em nhưng lại tính kế với em như vậy “Yến Uyển, sao chuyện này có thể gọi là tính kế được? Với tình cảnh này của em còn cậy mạnh thế sao?”
“Vì vậy, anh Lâm đang thương xót cho em sao?”
Hứa Yến Uyển bước từng bước lên áp sát người phía trước, đặt tay lên trái tim mình: “Anh cảm thấy chức vị của em quá thấp, cảm thấy em sống vô cùng thảm hại, hay là cảm thấy ba mẹ em mất rồi vô cùng đánh thương nên muốn giúp đỡ em sao? Coi em là ăn mày hả?”
Càng nói càng quá đáng, vốn dĩ Lâm Hứa Chính muốn khuyên nhủ cô ta nhưng lúc này chỉ còn lửa giận: “Hứa Yến Uyển!”
Hứa Yến Uyển đứng im tại chỗ.
“Nếu như em còn nhớ tới tình nghĩa hồi bé với anh thì em nên hiểu chúng ta là bạn bè, hơn nữa còn có cả tình cảm lớn lên bên nhau. Mà bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện vô cùng bình thường, nhưng còn em thì sao? Rốt cuộc vì sao em lại nghĩ như vậy, cứ chống đối với bọn anh?”
Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện vô cùng bình thường.
Đúng vậy, trước đây Hứa Yến Uyển cũng cho là thế, nhưng bây giờ tại sao cô ta lại không thể chấp nhận được chú?
Thấy cô ta không nói câu gì, Lâm Hứa Chính nói tiếp: “Không, anh phải sửa lại một chút, không phải em chống đối bọn anh.”
Trái tim Hứa Yến Uyển run rẩy, dường như cô ta đã đoán ra anh ta muốn nói câu gì.
Cô ta muốn ngắt lời anh ta nhưng đã không kịp nữa.
“Em chỉ đang chống đối Hàn Thanh mà thôi!”
Hứa Yến Uyển trợn mắt lên nhìn Lâm Hứa Chính.
Một lúc lâu sau, cô ta bật cười.
“Anh dựa vào đâu mà nói như thế?”
“Chẳng lẽ anh nói sai rồi sao?”
Lâm Hứa Chính mím môi, nghiêng người đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh, ngón tay trỏ gõ lên bàn: “Em đồng ý tới gặp anh, ngồi nói chuyện với anh, nhưng anh vừa nhắc tới Hàn Thanh thì em cứ như con thỏ bị túm đuôi vậy, đây không phải chống đối thì là cái gì? Thế bây giờ để anh đoán thử vì sao em lại chống đối Hàn Thanh nhé?”
“Đừng nói nữa!”
Hứa Yến Uyển lại ngắt lời anh ta.
“Em không muốn nghe hay không dám nghe?”
“Lâm Hứa Chính!”
“Thực ra anh đã biết chuyện em thích anh ta từ lúc còn bé rồi.”
Cuối cùng Lâm Hứa Chính vẫn nói hết những lời trong lòng ra, Hứa Yến Uyển sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh ta, không ngờ anh ta vẫn nói thẳng ra như thế.
Suy nghĩ trong lòng bị người ta vạch trần trắng trợn như thế này, Hứa Yến Uyển không biết mình nên khóc hay nên cười.
“Thế thì sao? Anh Lâm nói ra những thứ này để làm gì?”
Lâm Hứa Chính không nói gì.
Hứa Yến Uyển bước từng bước đến gần anh ta: “Anh không muốn nói thì để em nói giúp anh được không? Anh cảm thấy em thích Hàn Thanh nên mới cố ý giấu giếm làm việc ở công ty anh ấy, đúng không?”
Lời này vừa nói ra khiến Lâm Hứa Chính nhíu mày lại.
“Em không ngờ, bây giờ em còn không có cả quyền chọn công ty làm việc sao? Lâm Hứa Chính, tại sao anh phải quản chuyện của em chứ? Từ lúc em nộp công việc vào tập đoàn nhà họ Hàn, đến lúc bọn họ tuyển dụng em vào làm việc, em không biết em ở lại tập đoàn nhà họ Hàn thì có vấn đề gì? Em không cho Hàn Thanh biết sự tồn tại của em là vì em chỉ muốn chăm chỉ làm việc ở đấy mà thôi, như vậy cũng không được sao?”
Hứa Yến Uyển không thể hiểu được người “anh trai” lớn lên với cô ta từ nhỏ, luôn bình tĩnh dịu dàng quan tâm chăm sóc cô ta.
Lâm Hứa Chính đi tới trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta: “Làm việc chăm chỉ? Nhưng em chắc chắn trong lòng em chỉ nghĩ như vậy thôi sao?”