CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Hàn Mộc Tử không muốn đoán xem trong lòng anh đang nghĩ gì, tự thay dép vào nhà, vừa đi về phía bếp vừa nói: “Anh ngồi xuống trước đi, tôi rót cho anh một cốc nước, sau đó thu quần áo vào giúp anh”

Thu quần áo vào?

Dạ Mạc Thâm giống như nắm được tin tức quan trọng, anh không ngồi xuống, mà đứng ở phòng khách, nhìn xung quanh.

Rất nhanh, Hàn Mộc Tử liên bưng một ly nước ấm đi ra: “Anh uống nước trước đi, tôi…

tôi đi thu quần áo cho anh”

Hàn Mộc Tử nói xong, liền đi về phía ban công.

Đêm qua quần áo của Dạ Mạc Thâm nhét vào phòng tắm của cô, cô cũng không tiện vứt quần áo của người ta, nên đã giúp anh giặt sạch, sau đó treo lên phơi khô.

Lúc ra ban công thu quần áo, trong lòng Hàn Mộc Tử run rẩy, cũng không biết Dạ Mạc Thâm có đi ra cùng không, sẽ cười cô là một kẻ biến thái.

Nhưng không có, cô thuận lợi thu quần áo, sau đó trở về.

“Đây là quần áo hôm qua anh để lại, còn bộ đồ vest, tôi đã giặt giúp anh rồi, có lẽ mai mới lấy được.”

Dạ Mạc Thâm nhìn quần áo đã được giặt sạch, cầm cái túi cô đã để quần áo vào, ừ.

một tiếng xem như đáp lại. Hàn Mộc Tử thấy anh ừ một tiếng xong thì không còn phản ứng gì, cũng thấy có chút kỳ quái, hai người ở trong phòng khách không nói lời nào rất kỳ quái, Hàn Mộc Tử thì cảm thấy không thoải mái nhưng Dạ Mạc Thâm dường như không có ý rời đi Hàn Mộc Tử cũng chỉ có thể: “Tôi đi vo gạo nấu cơm trước, sau đó xuống siêu thị dưới lầu mua chút rau dưa thịt cá gì đấy”

Dạ Mạc Thâm gật đầu: “Ừ”

Hàn Mộc Tử: “?”

Lúc này không phải ăn nên nói anh đi trước, không phải anh chỉ tới lấy bộ vest sao?

Lấy được rồi sao không đi?

Lễ nào…

“Anh…. muốn ở lại dùng cơm sao?” Hàn Mộc Tử cẩn thận hỏi một câu, nhìn ánh mắt anh như đang tìm tòi nghiên cứu.

Nói thật cô chưa nghĩ tới chuyện này, hôm qua anh bảo canh cá bình thường, chắc.

phải không muốn ăn cơm cô làm nữa mới đúng.

Những biểu hiện bất thường của anh hôm nay khiến Hàn Mộc Tử Phải hỏi một câu như vậy.

Hỏi xong chính cô cũng ngây ra, đang yên đang lành lại hỏi vấn đề tự rước lấy nhục này làm gì?

Lúc Hàn Mộc Tử đang xoắn xuýt nên cứu vãn thế nào, Dạ Mạc Thâm lại lên tiếng: “Cô đã mời tôi, tôi đành phải bất đắc dĩ mà đồng ý với cô vậy”

Hàn Mộc Tử: “?”

Hửm? Gô mời anh lúc nào? Cô chỉ là hỏi anh thôi mà.

“Chờ đã…. Chuyện đó… Tôi mời lúc nào.

Cô còn chưa nói xong, Dạ Mạc Thâm liền đứng lên: “Không phải cô muốn đi vo gạo.

sao, Sao còn chưa đi?”

Được rồi, dù sao cũng vậy, cô còn suy nghĩ nhiều làm gì?

Vì vậy Hàn Mộc Tử liền về phòng bếp nấu cơm, lúc nấu cơm cô bỗng nghĩ, ở lại cũng không tệ. Nếu như sau này mỗi ngày anh tới đây, cô mở miệng hỏi, anh gật đầu.

Như vậy không phải rất tốt sao?

Hàn Mộc Tử nhanh chóng ra ngoài mua thức ăn, cô không gọi Dạ Mạc Thâm đi chung với mình, để anh ở trong nhà ngây người chờ mình, cô đi một lúc sẽ trở lại.

Không ngờ cô vừa đi đến cửa, Dạ Mạc Thâm lại chủ động đi theo.

Hàn Mộc Tử Cũng không nói gì, hai người cùng nhau xuống lầu Siêu thị cách đó không xa, đi bộ mấy phút là tới, cho nên hai người cũng không lái xe Hàn Mộc Tử thích ăn cá, hơn nữa cá cũng rất có dinh dưỡng, cho nên sau khi mua rau dưa xong cô liền tới quầy cá Vừa đến liền có mùi tanh ập vào mặt, bước chân Dạ Mạc Thâm dừng lại hẳn, sau đó nhíu mày nhìn cô.

“Cô lại muốn mua cá?”

“Ăn cá rất tốt, tôi thích ăn canh cá.”

Nói xong, cô cảm thấy biểu cảm người bên cạnh không đúng lắm, không khỏi trêu ghẹo nói: “Anh yên tâm đi, cá hôm nay làm ngay tại chỗ, cho nên tôi sẽ kêu ông chủ giết nó, sẽ không để anh giết nó nữa”

Sau đó cô còn nói thầm một câu: “Tôi cũng không hi vọng quần áo của anh lại ướt”

Dạ Mạc Thâm: “…”

Anh cau mày nhìn bóng lưng của cô, hình như cô đang khinh thường anh? Bởi vì mình đến cả tiền cũng không tìm được, còn không biết giết cá?

Hàn Mộc Tử mua cá xong trở về, thấy khí áp quanh Dạ Mạc Thâm lại thấp hơn, nhưng gương mặt đẹp trai của anh vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn, lúc tính tiền còn có mấy cô gái đi về phía này, thậm chí còn lấy điện thoại ra tính chụp ảnh.

Kết quả ánh mắt sắc bén của Dạ Mạc: Thâm lướt qua, những người đó đều bỏ di động xuống, nhìn chăm chằm anh.

Một màn này khiến Hàn Mộc Tử không khỏi nghĩ, quả nhiên người đẹp đi tới chỗ nào, trong nước hay là nước ngoài, đều đặc biệt được hoan nghênh.

Sau đó rất nhanh hai người liền trở lại nhà của Hàn Mộc Tử, lúc hai người tới cửa thì phát hiện có thêm một người đứng đó, Geogre lại đứng trước cửa nhà, lúc nhìn thấy hai người thì lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Hai người…”

Geogre trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt này.

Dạ Mạc Thâm cầm túi siêu thị trong tay, nhìn cũng khá nặng, trong tay Hàn Mộc Tử thì cầm một cái túi nhìn khá nhẹ.

Bộ dáng này… giống như đôi vợ chồng son sống qua ngày vậy.

Đương nhiên lời này anh ta không dám nói ra, mà là nhanh chóng từ dưới đất bò dậy sau đó nói: “Hì hì, tôi lại tới ăn cơm chùa.”

Vừa dứt lời, Geogre cảm nhận được một ánh mắt chết chóc, nụ cười của anh ta cứng đờ trên môi, không cần nghĩ cũng biết ánh mắt này của ai.

Geogre ho nhẹ một tiếng, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Hàn Mộc Tử mở cửa, cảm thấy không có gì.

“Vào đi”

Geogre muốn đi trước, nhưng thân hình cao lớn của Dạ Mạc Thâm chắn ở cửa, chặn đường của anh ta. Mắt thấy Hàn Mộc Tử đổi dép, trực tiếp mang đồ vào phòng bếp, Dạ Mạc Thâm mới thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

‘Geogre nói: “Tôi không muốn làm gì cả, chẳng qua là tôi cảm thấy tay nghề của cô trợ lý này khá được, nấu cơm khá ngon nên qua đây ăn chùa mà thôi.

Lời của anh khiến lông mày Dạ Mạc Thâm cau lại, nếu như hôm nay anh không ở đây với cô, có phải Geogre cũng tới?

“Tôi đồng ý cho cậu ăn cơm chùa à?” Dạ Mạc Thâm quay đầu lại, ánh mắt không vui nhìn anh ta.

‘Geogre nghe vậy nhịn không được bĩu môi: “Kỳ lạ, cậu có đồng ý hay không liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không ăn cơm của cậu.”

“Sao nào? Chẳng qua âu là cấp trên của cô ấy thôi mà, lẽ nào tan làm rồi công ty cậu còn muốn quản cuộc sống cá nhân của cấp dưới?” Geogre cười hì hì, mà nói: “Uất Trì, cậu cũng không thể bá đạo như vậy nha, ngay cả cuộc sống cá nhân của người ta cũng muốn quản”

“Hai người đứng ở cửa làm gì vậy?” Hàn Mộc Tử đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy hai người này còn đứng ở cửa không khỏi nhíu mày hỏi một câu.

“Không có gì!” Geogre thừa dịp Dạ Mạc Thâm ngây ra, chen vào từ khe hở bên cạnh, sau đó lớn tiếng hỏi: “Hôm nay làm món gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc