CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Biệt thự Hải Giang.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn mờ ảo, Hàn Mộc Tử nằm ở trên giường nửa tỉnh nửa ngủ, rất không an ổn.

Dạ Mạc Thâm đang đứng bên cạnh cảm nhận được cảm xúc của cô, nắm lấy tay cô trầm giọng: “Có phải là khó chịu không?"

Hàn Mộc Tử sợ anh lo lắng, chỉ là cô hơi khó chịu nên không nói cho anh biết, cười lắc đầu phủ nhận. "Không có khó chịu, chỉ là hôm nay có chút khó ngủ... “Đừng sợ, anh ở đây.” Dạ Mạc Thâm vươn tay nhẹ nhàng vén cô tóc ra sau đầu, giọng nói bình tĩnh và có lực, mang đến cho người ta cảm giác an toàn vô cùng. “Ừ.” Hàn Mộc Tử gật đầu rồi lại nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Thật ra cô cũng khá buồn ngủ, rất muốn ngủ nhưng bụng lại khó chịu, cảm giác này có chút quen thuộc... Giống hệt như năm đó vào đêm cô sinh ĐậuNhỏ.

Nhưng còn hai ngày nữa mới đến ngày dự kiến, chẳng lẽ cô sinh sớm?

Đừng tự mình dọa mình, Hàn Mộc Tử vừa nhắm mắt vừa an ủi bản thân.

Một lúc sau, cô mê man chìm vào giấc ngủ, nhưng cảm giác khó chịu trong bụng càng lúc càng lớn, dường như thằng nhỏ này đang làm ầm ĩ trong bụng cô vậy.

Hàn Mộc Tử mở mắt ra lần nữa, bắt gặp ánh mắt căng thẳng của Dạ Mạc Thâm.

Mỗi cô ấy hé mở, phát ra tiếng lại có chút khó khăn. "Đừng căng thẳng, anh đã gọi điện thoại rồi, dì nhỏ sẽ tới đây ngay. “Dì nhỏ?"

Hàn Mộc Tử nghĩ tới trước đây Tổng An là bác sĩ, dì nhỏ sẽ biết nên làm gì, gật đầu. Dạ Mạc Thâm đau lòng lau mồ hôi lạnh trên trán giúp cô:, Bụng khó chịu sao?"

Hàn Mộc Tử gật đầu: “Ừ, có một chút.”

Bây giờ cảm giác không thoải mái rõ ràng hơn trước, cô cảm thấy bản thân thực sự có thể phải sinh con sớm hơn hai ngày.

Đợi dì nhỏ đến, cô sẽ nói chuyện này cho Tổng An biết.

Quả nhiên Tống An rất nhanh đã đến, đằng sau bà còn có ông cụ Uất Trì đi cùng, ông cụ Uất Trì chốngbatoong, gương mặt già nua đầy căng thẳng. “Làm sao vậy? Lẽ nào sắp sinh rồi sao?"

Tống An không biết làm sao nhìn ông: "Đã bảo ba đừng theo con mà làm loạn, nửa đêm ba cứ khăng khăng phải đi cùng con, đến rồi, nói chuyện rồi. Vậy thì ba có thể yên lặng chút đừng nói gì được không, đợi lát nữa, nếu thật sự sắp sinh, bận rộn lên con gái ba không rảnh quan tâm đến mấy vấn đề của ba đâu.”

Ông cụ Uất Trì bị con gái nạt vậy cũng không tức giận, mấy ngày nay ông đã quen với việc con gái nạt ông rồi, khi còn trẻ ông đã làm điều sai trái, giờ con gái ông bằng lòng ở bên cạnh ông, cần gì quan tâm con gái nói chuyện với ông như thế nào.

Dù sao ông chỉ cần biết con gái trong long vẫn có người cha là ông là được rồi. "Không rảnh thì không rảnh, chăm sóc tốt cho cháu dâu của ba là được rồi!"

Câu nói này vẫn khá mát lòng mát dạ đấy, Tổng An nghe vậy khá hài lòng nên không nói nữa.

Bà ấy bước vào phòng của Hàn Mộc Tử, ông cụ Uất Trì đợi bên ngoài.

Một lúc sau, Ông cụ Uất Trì nhìn thấy cháu trai Dạ Mạc Thâm của mình cũng bị đuổi ra ngoài, ông cụ trong long “hây” một tiếng, rồi tiến lên nói chuyện với Dạ Mạc Thâm. "Mạc Thâm, thế nào? Mộc Tử sắp sinh rồi sao?"

Dạ Mạc Thâm nhíu chặt mày, môi mím chặt thành một đường thẳng, không trả lời câu hỏi của ông cụ Uất Trì, cả người tỏa ra khí lạnh!Nhìn thấy anh như vậy, ông cụ Uất Trì có chút vui vẻ nói: "Đừng lo lắng, phụ nữ sinh con ai cũng như vậy, sinh xong là tốt rồi, đừng căng thẳng.”

Lông mày của Dạ Mạc Thầm hơi cau lại, đối với mấy lời lảm nhảm của ông cụ Uất Trì, nếu người trước mặt không phải là ông ngoại của mình, có lẽ chỉ cần ném một câu, đó là cút.

Đáng tiếc bên kia là trưởng bối, hơn nữa anh còn là người đã làm ba, phải lấy mình làm gương.

Vậy nên, dù Dạ Mạc Thâm có phiền tới đâu, cũng không mở miệng quát mắng người khác.

Dạ Mạc Thâm không nói, và ông cụ Uất Trì vẫn như cũ không giận, một lo lắng một ung dung chờ đợi.

Một lúc sau, Tống An từ trong phòng bước ra. "Đi bệnh viện, chắc là phải sinh sớm."

Vẻ mặt Dạ Mạc Thâm không hề buông lỏng, mím môi định nói gì đó, nhưng Tống An lại nói: "Dì ở đây để chăm sóc con bé. Cháu đi lái xe trước, đến nơi gần nhất đón con bé." Dạ Mạc Thâm gật đầu: "Được, cháu đi ngay."

Sau đó anh quay người đi.

Ông cụ Uất Trì đứng đó và nói: “Đậu Nhỏ đâu rồi?" Vừa nghe xong, người làm bên cạnh đáp: "Cậu chủ có lẽ ra đã ngủ rồi." "Ngủ rồi? Mẹ nó sắp sinh, đứa nhỏ này còn ngủ được sao? Đi đánh thức nó đi."

Tong An: "..."

Người làm hơi do dự, nhưng dù sao cũng là ôngcụ Uất Trì nên đành phải ngoan ngoãn bước đi, vừa đi hai bước đã bị Tống An gọi lại. "Đừng đi, trẻ con đi cũng không làm được gì, hai người một già một trẻ, nếu đi cũng chỉ thêm hỗn loạn, cho nên đều ngoan ngoãn đợi ở đây cho con không được phép đi đâu."

Ông cụ Uất Trì vốn dĩ sợ đợi ở ngoài phòng sinh sẽ chán, dù sao thằng nhóc thổi Dạ Mạc Thâm sẽ không nói chuyện với mình, như bộ dạng lo lắng của Dạ Mạc Thâm không biết chừng có thể làm ông lo lắng chết, vậy nên ông cụ muốn kéo theo Đậu Nhỏ đi cùng bên mình, đợt lát nữa còn có thể nói chuyện gì đó.

Ai biết Tổng An đã trực tiếp bác bỏ ý định của ông, cái này không được! "Ai nói chúng ta chỉ gây chuyện? Cháu dâu sinh con cả gia đình chúng ta nhất định phải đi cùng, cho dù không giúp được gì, nhưng chúng ta có thể tạo khí thế. Để mọi người thấy tầm quan trọng của cháu dâu nhà Uất Trì ta, nửa đêm sinh con còn có bao nhiêu là người đi cùng.

Tống An: "..."

Nói có vẻ rất có đạo lý, Tổng An phát hiện bản thân thế mà không thể phản bác lại, thật đúng là.. "An An, con không nghĩ những gì ba nói là rất đúng sao? Đi gọi Đậu Nhỏ dậy đi."

Người làm nhìn Tống An rồi nhìn ông cụ Uất Trì có vẻ như đang hỏi ý.

Tống An không còn cách nào khác, đành phải gật

Bình luận

Truyện đang đọc