CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Chương 1523: Làm việc để làm gì?

Cậu ta vòng tay qua vai cô, dựa vào người cô, hơi thở của cậu ta phả vào mặt cô.

Đứa bé được Giang Tiểu Bạch ôm vào trong lồng ngực, khóe mắt vẫn còn ướt đẫm nước mắt, vừa rồi khóc nức nở bao nhiêu thì bây giờ im thin thít bấy nhiêu, mở to mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt.

Đứa bé cứ nhìn chằm chằm như vậy, cũng không khóc nữa.

Giang Tiểu Bạch mở mắt, cô bất đắc dĩ nói: “Có chuyện gì thì nói đi, anh đừng ôm tôi như vậy.”

“Vừa ôm em vừa nói thì anh sẽ yên tâm hơn một chút.”

Lời nói của cậu ta khiến cho Giang Tiểu Bạch trong nháy mắt không nói được gì, ngược lại lại có một chút rung động.

“Gần đây em không ôm con, thậm chí cũng không để ý đến anh, thực ra là không phải bởi vì em mệt, mà là vì em muốn rời khỏi anh đúng không?”

Cô vẫn không trả lời.

Là cam chịu sao?

Tiêu Túc thở dài, nhẹ giọng giải thích nói: “Nếu là bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm đó thì em đã nghĩ oan cho anh rồi”

Oan sao?

Giang Tiểu Bạch cười lạnh một tiếng trong lòng, cô cũng không cảm thấy mình đã nghĩ oan cho cậu ta.

“Ngày hôm đó là tình huống khẩn cấp nên anh mới đưa cô ấy đến bệnh viện, Tiểu Bạch, em tin anh có được không?” Tiêu Túc hết lời giải thích với cô, giọng điệu vô cùng hèn mọn.

Cuối cùng Giang Tiểu Bạch cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

“Tin anh sao? Anh muốn tôi lấy cái gì để tin anh? Tôi bụng mang dạ chửa thay quần áo, trong siêu thị người qua người lại tấp nập, một người đàn ông như anh cũng có thể bị va vào, nếu tôi bị người ta va vào thì sao? Đến lúc đó ai là người đưa tôi đi bệnh viện?”

“Hôm đó sau khi nghe anh giải thích, rõ ràng em đã nói không sao mà, vì sao người đó là Tiểu Nhan thì em „ lại…

“Đúng, không sai, ngày hôm đó đã qua rồi, anh cứu ai tôi cũng không có ý kiến, nhưng mà nếu là Tiểu Nhan thì không được. Đúng, tôi không nói lí lẽ, cô ấy là người xếp thứ nhất trong lòng anh, đương nhiên anh sẽ vì cô ấy mà bỏ tôi ở lại, đây là chuyện mà tôi đã biết từ lâu, thật ra tôi cũng chẳng tức giận gì cả.”

Nói đến đây, Giang Tiểu Bạch tự giêu nói: “Chính vì tôi không có tự trọng, lúc trước, dù đã biết anh thích cô ấy nhưng tôi vẫn yêu anh, vẫn ở bên cạnh anh, chỉ có điều bây giờ tôi nhận ra rằng cho dù mình cố gắng thế nào thì tôi không thể thay đổi được vị trí của cô ấy trong lòng anh, bây giờ tôi mệt mỏi rồi, tôi không muốn tiếp tục nữa, được chưa?”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch cũng tự cảm thấy mình đang ghen tuông vô cớ, ác độc, nham hiểm, cứu người vốn là một chuyện chính đáng, cô chính là người phụ nữ sống trong lòng đố kị, điên cuồng ghen tị với một chút tình cảm mà Tiêu Túc dành cho Tiểu Nhan.

Đó chính là lòng ích kỉ, cô muốn tránh cũng không được.

“Được rồi, tôi mệt rồi, nói xong rồi thì đi ngủ đi”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch ôm con định tránh đi nhưng Tiêu Túc trực tiếp vòng tay qua ôm chặt eo không cho cô đi.

“Đừng đi, chúng ta vẫn chưa nói xong mà” Tiêu Túc còn nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Việc này còn chưa giải quyết xong thì em không được đi”

“Tiêu Túc!”

Giang Tiểu Bạch hơi tức giận hét tên cậu ta, tim Tiêu Túc hơi nhói lại, sau đó cậu ta nói: “Em giận anh cũng được, mắng anh cũng được, dù sao em cũng muốn đi rồi, vậy anh cũng mặt dày mày dạn, không làm theo ý em đấy”

Nói xong, Tiêu Túc tiến lại gân ôm chặt cô vào lòng.

Giang Tiểu Bạch vẫn đang ôm con vào lòng, cậu ta lại tiến lên phía trước làm cô sợ hãi, trực tiếp hô lên: “Anh có thể nhẹ tay một chút không, anh làm con bị ngạt thì phải làm sao?”

Bị cô quát như vậy Tiêu Túc mới phản ứng lại, thế là cậu ta lùi lại mấy bước: “Xin lỗi, anh không cố ý”

Giang Tiểu Bạch trừng mắt lườm cậu ta rồi cúi xuống nhìn con, phát hiện đứa nhỏ vẫn ngoan ngoãn trong lòng cô, ánh mắt trong trẻo vẫn đang nhìn cô.

“Con rất thích em, con còn nhỏ như vậy, em nỡ bỏ nó lại sao?” Khi thấy cô quan tâm đứa trẻ như vậy, Tiêu Túc quyết định dùng đứa trẻ để níu kéo cô.

“Em xem đi, em vừa ôm là con đã nín khóc, nếu em đi rồi, đến lúc đó chắc chắn đêm nào nó cũng sẽ không ngủ ngon giấc”

“Đừng nói nữa” Giang Tiểu Bạch ngắt lời cậu ta, hơi thở cô không ổn định: “Anh đừng lấy con ra nói chuyện này, chọc tức tôi, tôi sẽ mang con đi cùng.”

Nghe thấy thế, Tiêu Túc tối sầm mặt nói: “Em nỡ làm vậy thật sao?”

Giang Tiểu Bạch không trả lời câu hỏi của cậu ta, cô chỉ nghĩ trong lòng, nếu luyến tiếc thì đã sao, ai bảo trong lòng cậu ta vẫn còn hình bóng của Tiểu Nhan chứ, Giang Tiểu Bạch cô cũng có lòng tự trọng mà.

“Buông tay ra”

“Không buông”

Tiêu Túc không những không buông cô ra mà còn ôm cô chặt hơn, Giang Tiểu Bạch phát cáu: “Anh có buông không?”

Thấy cô phản ứng mạnh như vậy, rõ ràng là cậu ta đã làm cô tức giận rồi, Tiêu Túc cũng rất sợ cô tức giận, trước cái nhìn chằm chằm của cô, cuối cùng cậu ta cũng nhẹ nhàng buông tay ra.

Giang Tiểu Bạch ôm con sang phòng khác, Tiêu Túc vẫn đứng ở đó một mình, ánh mắt vừa mơ màng vừa đau khổ.

Những câu vừa rồi cậu ta nói, hình như một câu Tiểu Bạch cũng không nghe vào.

Phải làm gì bây giờ?

Cô đã hạ quyết tâm rời xa cậu ta rồi sao? Nếu thật sự là như thế, vậy sau này cậu ta phải sống thế nào?

Không biết cậu ta đã đứng trong phòng bao lâu, Lương Nha Hòa vừa vào phòng đã thấy con trai bà đang đứng ngây người, chưa nói gì mà bà đã nổi giận rồi.

“Thằng ngốc này, vừa rồi mẹ đã nghĩ cách cho mày rồi, có phải căn bản mày không muốn tiếp thu lời mẹ nói không?”

Tiêu Túc thở dài, vẻ mặt có chút nản lòng.

“Nếu Tiểu Bạch đi thật, sau này mày phải làm sao?”

Nghe mẹ nói thế, Tiêu Túc ngẩng đầu, đúng vậy, nếu Tiểu Bạch đi thật rồi, sau này cậu ta phải làm sao bây giờ? Cậu ta đã quen với những tháng ngày có cô bên cạnh, quen với cô gái đã từng cười hi hi gọi tên cậu ta trong mùa đồng lạnh giá, sau đó nhân lúc cậu ta xoay người đã đút bàn chân lạnh vào ngực cậu ta rồi hô to: Tiêu Túc, mau ủ ấm cho tôi, tôi sắp lạnh chết rồi.

Tiêu Túc đã quen với việc khi xem ti vi cô thấy điều thú vị, cô sẽ ngoắc tay về phía cậu ta, đợi đến lúc cậu ta chạy đến, cô sẽ ôm cổ rồi véo tai cậu ta, sau đó cười vui vẻ khi thấy tai cậu ta đỏ ửng lên.

Quen với việc cô đứng trong lòng cậu ta cười ấm áp, quen với việc cô làm nũng, ra lệnh với cậu ta, và tất cả mọi thứ.

Bây giờ nhớ lại, tất cả đã trở thành kí ức.

“Mẹ nói đúng, con không thể sống thiếu cô ấy” Tiêu Túc cười khổ đứng lên: “Nhưng nếu cô ấy thật sự muốn đi, con phải làm gì để ngăn cô ấy lại?”

“Muốn ngăn thì có rất nhiều cách, dù thế nào cũng phải đuổi theo nó, đừng để nó đi là được”

Lương Nhã Hòa thâm thúy nói: “Hay con xin nghỉ phép mấy ngày ở nhà với Tiểu Bạch, nó đi đâu con đi đấy, nếu thế Tiểu Bạch sao có thể đi được?”

Lời khuyên của Lương Nhã Hòa, Tiêu Túc cảm thấy rất hợp lý, gật đầu.

Lúc sau, Giang Tiểu Bạch phát hiện Tiêu Túc không đi làm, cả ngày chỉ ở nhà, chốc chốc lại chạy vào phòng cô.

Những lúc như vậy, hầu như Giang Tiểu Bạch đều đang ngủ, cậu ta vừa tiến vào cô liền xoay người quay lưng về phía cậu ta, ngoài việc không để ý đến cậu ta, những việc khác cô đều có thể làm.

Sau khi Tiêu Túc nghe lời khuyên của Lương Nha Hòa, cả ngày cậu ta mặt dày nói chuyện với Giang Tiểu Bạch, cho dù Giang Tiểu Bạch không để ý tới cậu ta, cậu ta vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Cuối cùng Giang Tiểu Bạch cũng không nhịn được nữa.

“Anh sẽ không vì tôi mà đến công việc cũng không cần đấy chứ?”

Nghe cô nói vậy Tiêu Túc tự giễu cười cười: “Nếu không có em, anh còn làm việc làm gì chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc