CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Được rồi, được rồi, không làm phiền hai người nữa, chị dâu, ngày khác bọn tôi quay lại thăm cô.” Cuối cùng, George cũng chào tạm biệt Hàn Mộc Tử.

Nụ cười trên môi Hàn Mộc Tử có chút ngượng ngùng, dù sao Dạ Mạc Thâm cũng thô lỗ đuổi người thế này, nhưng dường như anh ta không để ý chút nào.

“Xin lỗi, George, La Lệ... Khi xuất viện, tôi nhất định sẽ cùng hai người ăn tối. Hôm nay quả thực có chút bất tiện.

La Lệ bị gọi tên liền vội vàng xua tay: “Không có gì, Mộc Tử, bọn tôi đều hiểu, đúng không George?"

George gật đầu, sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi đi, George nhìn Dạ Mạc Thâm đầy cay đăng rồi mới rời đi cùng La Lê.

Ngay khi mọi người rời đi, phòng bệnh trở lại yên tĩnh, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt trước đó chậm rãi biến mất, Hàn Mộc Tử nhìn về phía Dạ Mạc Thâm không nhịn được nói: "Cái đó, sau này anh có thể đối xử với bọn họ tốt hơn chút được không?”

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm Thần nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn cô.

“Em muốn anh đối xử tốt với những người phụ nữ khác hả?"

Hàn Mộc Tử: “... Em không có ý đó, em chỉ muốn nói rằng George và La Lệ đều là bạn của chúng ta."

Dạ Mạc Thâm Thần ghé sát vào người cô, một tay chống bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Thì sao? Anh chỉ tốt với em thôi không được hả?”

Chỉ đối xử tốt với cô tất nhiên là được. Tuy nhiên, vẻ ngoài của Dạ Mạc Thâm quả thực quá lạnh lùng, khiến người khác không thể chen vào, cô chỉ có thể thay đổi nhận xét của mình: “Ý em không phải là nói anh phải đối xử tốt với một ai đó, hồi nãy anh không nhìn thấy sao? La Lệ bị anh dọa sợ phải trốn ra sau lưng George, điều này thể hiện cái gì?”

Dạ Mạc Thâm nhướng mày: “Như vậy không tốt sao? Cô ta tránh mặt anh còn hơn cử bám riết lấy anh. “Anh nghĩ nhiều quá, La Lệ khác với những người khác, cô ấy sẽ không quấn lấy anh.

“Còn em thì sao?"

Dạ Mạc Thâm đột nhiên bóp cắm cô, hơi nheo mắt lại, lúc này trong mắt không có vẻ nguy hiểm mà là dục vọng quyến rũ.

Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo âm sắc nặng nề: “Em mới đầu có ý nghĩ gì mà lại tiếp cận anh?"

Anh đột nhiên tiếng lại gần khiến hô hấp Hàn Mộc Tử như ngừng lại: "Anh..."

“Giống với những người phụ nữ có suy nghĩ muốn bám lấy anh, hử?"

Hàn Mộc Tử: “

“Hay là nói em khác với họ?”

Đưa mắt nhìn anh một hồi, Hàn Mộc Tử đột nhiên từ trong chăn vươn tay ra, đưa tay giữ lấy cắm của anh, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy như thế nào?”

Dạ Mạc Thâm sửng sốt, một lúc sau mỗi mỏng mới chậm rãi cong lên, thân thể dần dần đề xuống, giọng nói cũng dần dần ái muội: “Em hoàn toàn khác với bọn họ...

Lời nói vừa dứt, đôi môi mỏng của anh liền hạ xuống, hôn lên môi cô.

Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, anh đã hôn rồi, cô theo phản xạ có điều kiện muốn tránh đi, bàn tay to đang nằm cắm của nàng trực tiếp đổi hướng cố định sau ót, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

Tư thế này không thoải mái. Anh đang đứng, cô đang ngồi.

Anh ghì chặt sau đầu cô, cô không thể cử động nên buộc phải ngẩng đầu lên để đón nhận nụ hôn của anh.

Trong phút chốc, dục vọng trong phòng bệnh

tăng cao.

Mãi đến khi hô hấp của Hàn Mộc Tử không suôn sẻ, Dạ Mạc Thâm mới miễn cưỡng lui ra ngoài, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt rất có khí thế nuốt núi sông, Hàn Mộc Tử luôn cảm thấy bất cứ lúc nào anh cũng có thể lao vào ăn thịt cô, nhưng đây là bệnh viện.

Cô chỉ có thể vươn tay chống lên ngực anh, thì thầm: “Anh, sau này... đừng tùy tiện hôn em ở đây nữa."

“Vì sao?" Dạ Mạc Thâm cười khẽ: "Sợ anh muốn em ở đây?

Những lời này khiến khuôn mặt Hàn Mộc Tử đột nhiên đỏ bừng, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “Anh nói nhăng nói cuội gì đấy?”

Dạ Mạc Thâm không quan tâm đến việc cô nói anh nói nhăng nói cuội, bàn tay to từ từ di chuyển xuống thắt lưng của cô, cuối cùng đáp xuống bụng dưới của cô, Hàn Mộc Tử căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.

Tại sao... đột nhiên trùng hợp như thế, lại đặt tay lên bụng cô.

Mặc dù bụng cô vẫn chưa nhìn thấy gì nhưng chẳng qua là đang mặc quần áo thôi, nếu đặt tay lên thì...

Quả nhiên đuôi mắt dài và hẹp của Dạ Mạc Thâm Thần dần dần cong lên, anh đột nhiên nói: “Em béo.”

Hàn Mộc Tử: “..

Ngay sau khi Dạ Mạc Thâm thu tay về, vẻ mặt Hàn Mộc Tử hơi thay đổi, nhìn thấy anh vẫn bình tĩnh, dường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng câu nói vừa rồi cũng đủ khiến tim Hàn Mạt đập loạn, cô hé môi: “Em...

"Em đừng hòng ngụy biện, mấy ngày vừa rồi chỉ hết ăn lại ngủ, còn muốn nói không béo lên há?" Ừm, quả thật cô có thể béo lên, nhưng cái

bụng này chắc chắn sẽ khiến người khác nghi

ngờ, may mà Dạ Mạc Thâm Thần sau đó không

nói gì nữa.

Những ngày sau đó, Hàn Mộc Tử vẫn ở trong phòng bệnh dưỡng thương, thật ra cô có thể đã xuất viện từ lâu nhưng Dạ Mạc Thâm không đồng ý, nói rằng cô phải ở lại bệnh viện một thời gian.

Hàn Mộc Tử không lay chuyển được anh, cuối cùng chỉ có thể thương lượng, đến ngày Tết cô sẽ xuất viện, cô không muốn ở lại bệnh viện đón Tết, vắng ngắt.

Có lẽ những gì cô nói nghe thực sự rất đáng thương nên Dạ Mạc Thâm hứa sẽ cho cô xuất viện vào ngày ba mươi Tết, buổi chiều sẽ đón cô về nhà.

Tống An ngày nào cũng đến bệnh viện cùng cô, khi hai người trò chuyện thì thỉnh thoảng lại nói về nhà họ Uất Trì, khi nhắc đến nhà họ Uất Trì, Tống An vẫn tỏ vẻ không muốn nói đến, muốn bộ không muốn có liên quan.

Cuối cùng bởi vì Hàn Mộc Tử hỏi rất nhiều, bà ấy mới miễn cưỡng nói vài câu: “Dì biết cháu lo lăng cái gì. Cháu lo lắng cho Mạc Thâm đúng không, sợ quan hệ giữa thắng bé và ông ngoại sẽ xấu đi, nhưng Mộc Tử, người ông ngoại này vốn dĩ đột nhiên xuất hiện, cứ cho là ông ngoại ruột cũng không được kiểm soát nhiều như vậy. Ngay cả khi quan hệ của họ thực sự xấu đi, đây cũng là một điều tốt cho cháu.

Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt: “Nhưng mà lỡ như sau này anh ấy khôi phụ trí nhớ liền hối hận trong lòng thì sao?”

Tống An: "... Vậy thì cháu muốn Uất Trì Kim công nhận mình sao?"

Hàn Mộc Tử không nói gì, Tống An thở dài, an ủi cô: “Thật ra, từ khi cháu bị Đoan Mộc Tuyết bắt cóc, dì đã nói chuyện cháu mang thai với ông già kia. Gần đây, Mạc Thâm đều gác chuyện công ty sang một bên, mỗi ngày đều đến bệnh viện để chăm sóc cháu. Nó không nói bất cứ điều gì nhưng dì đoán là ông ấy thấy xấu hổ không muốn can thiệp lần nữa, cộng thêm những việc Đoan Mộc Tuyết làm lần này cũng đủ khiến ông ấy nhức đầu một thời gian.

“Dì nhỏ, dì nói ông ngoại Mạc Thâm biết cháu... có thể hay không ông ấy...

“Tạm thời sẽ không, gần đây ông ấy không có rảnh rỗi, nhưng mà cũng chỉ trong khoảng thời gian này, một khi giải quyết xong chuyện của Đoan Mộc Tuyết, ông ấy chắc chắn sẽ tới tìm dì, Mạc Thâm và cháu.

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử im lặng, nói cũng phải. Sao cô phải lo lắng? Chuyện phải đến thì sẽ đến. Hàn Mộc Tử không biết rằng tại thời điểm này ở Việt Nam, Đậu Nhỏ đã bắt đầu chuẩn bị hành lý cho riêng của nhóc con.

Bình luận

Truyện đang đọc